Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1334: Bí mật của khóa học này (2)

Không ít người theo đó mà lắc đầu: “Vậy thì không đâu, phong cách sinh hoạt của giáo sư Bạch vẫn luôn cực kỳ chú ý…”

Lục Tân đã có được đáp án.

Sau đó anh cũng đã lập tức hiểu ra, nếu như là giáo sư Bạch tuyệt đối sẽ không hút loại thuốc lá rẻ tiền như thế, vậy thì, vừa rồi khi ông ta đến gần bản thân mình, cười cười chụp lấy bả vai của mình, mùi hương thuốc lá rẻ tiền mãnh liệt lại quen thuộc tột cùng kia, là chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?

Ánh mắt quen thuộc của ông ta, còn có những lời cổ vũ kia, lại là như thế nào đây?

“Soạt!”

Ở trong ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, Lục Tân bỗng nhiên giống như là bị điện giật vậy, thân thể đột nhiên trở nên vặn vẹo một cách dị thường, giống như quỷ mị mà chạy trốn về phía cửa ra vào của giảng đường.

Em gái không có ở bên cạnh anh, anh cũng không có thời gian chờ em gái xuất hiện, nhưng bởi vì trong lòng anh đang vô cùng sốt ruột, bởi vậy tốc độ của anh so với lúc được em gái trợ giúp thường ngày còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi ra khỏi giảng đường.

Anh hiện lên ở trước mặt Oa Oa, thân hình lẻn đến vách tường bên cạnh tòa kiến trúc, liên tục đạp cước, giống như một con nhện mà băng qua phòng ở của một số bạn học, trực tiếp đi tới chỗ cửa của học viện, xa xa nhìn về phía vị trí cổng lớn của bệnh viện.

Anh nhìn thấy, giáo sư Bạch đang ngồi ở ven một bồn hoa, nhẹ nhàng đấm đánh vào đầu mình.

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa lớn của học viện, đang có một chiếc xe, thong thả cất bước, rẽ vào bên trong một ngõ nhỏ.

“Bạch bạch bạch.”

Lục Tân nhảy từ phía trên kiến trúc cao tầng xuống, đồng thời khi hai chân chạm đất, cùng với hai tay hỗ trợ, nhanh chóng lao ra phía trước, trước khi người thủ vệ cầm súng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã xông ra ngoài, nhảy đến bên cạnh vách tường bên cạnh tháp đồng hồ.

Thế nhưng ở bên trong trống không, chỉ là một con đường vắng, cái gì cũng không có.

Vừa rồi rõ ràng có một chiếc xe mới chạy vào đây, hiện giờ cũng đã đi mất, nửa cái bóng dáng cũng không thấy nữa.

Lục Tân ngây ngốc nhìn vào trong cái ngõ nhỏ này một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi đi xuống dưới.

Ở trong ánh mắt của người thủ vệ đang cầm súng, ông ta có chút uể oải, lại có chút mê mang mà quay trở về học viện, anh đi tới bên cạnh của giáo sư Bạch.

Giáo sư Bạch vào lúc này thoạt nhìn dường như rất thống khổ, nhẹ nhàng đấm vào cái trán một cái, bàn tay cũng đang không ngừng run rẩy.

Tơ máu ở trong đôi mắt của ông ta, dường như càng nhiều, nhưng vừa rồi sự sắc bén khi ông ta giảng bài, cũng đã biến mất không thấy, đứng ở bên cạnh ông ta, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được, sức mạnh tinh thần của ông ta vô cùng hỗn loạn, lung ta lung tung, đang chầm chậm trở nên bình ổn hơn.

“Ông…”

Đã nhận ra Lục Tân đi đến bên cạnh mình, ông ta hơi hơi ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Cậu đã nhận ra?”

Lục Tân có chút hoảng hốt, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Người vừa rồi giảng bài, xác thật… là ông ấy?”

“Đúng vậy.”

Giáo sư Bạch dùng sức lung lay cái đầu một chút, đầu tóc ngày thường vốn luôn gọn gàng ngay ngắn giờ phút này cũng có chút lộn xộn.

Trong giọng nói của ông ta dường như còn ẩn chứa sự khiếp sợ không cách nào hình dung.

“Nghiên cứu viên trốn chạy khỏi viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cũng là viện trưởng của trại trẻ mồ côi Mặt Trăng Đỏ, ông Vương Cảnh Vân, tôi cũng không thể ngờ tới, ông ta lại bỗng nhiên đi tới Thanh Cảng, trực tiếp đi tới văn phòng của tôi, nói hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm nói triết học triết lý, muốn thay tôi giảng lớp học này……”

“Mà tôi, mặc dù tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho việc đối mặt với những tình huống khẩn cấp, thế nhưng vẫn không thể nào đưa ra lời từ chối được……”

“……”

Cho dù bản thân mình đã đoán được, nhưng khi nghe thấy giáo sư Bạch thừa nhận, trong lòng Lục Tân vẫn nhanh chóng trầm hẳn xuống.

Đúng vậy……

Nếu như không phải là ông viện trưởng, trên người làm sao có thể có mùi thuốc lá rẻ tiền nồng nặc đến như vậy được?

Nếu như không phải là ông viện trưởng, làm sao lại có thể nói ra được những lời như thế, làm sao có thể chỉ đạo cho mình sâu sắc đến như vậy được?

Nếu như không phải là ông viện trưởng, vậy làm sao lại dùng ánh mắt như thế để nhìn bản thân mình chứ?

Thế nhưng, vì cớ gì mà ông ta đột nhiên lại xuất hiện ở Thanh Cảng chứ?

Chỉ là để cho bản thân mình chùm chìa khóa này thôi sao?

Cùng thời gian, một chiếc xe jeep trông vô cùng bình thường, đang bon bon phía trên khu vực hoang dã của Thanh Cảng, theo con đường nhỏ, an tĩnh mà đi về phía trước.

Người lái xe là một người phụ nữ có hình xăm kín mình, mặc một bộ đồ khá hở, nhưng trên phần eo lại có một vòng vết sẹo vô cùng dữ tợn, ở phía sau của cô ta, có một ông lão đang mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn ngồi ở trên ghế sau, ông ta nhẹ nhàng xoa xoa giữa trán, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc lá.

“Đừng có hút.”

Người phụ nữ bỗng nhiên dùng lực đánh lái một cái, phẫn nộ nói: “Mùi hương rất nồng, ông không biết sao?”

Ông lão hơi giật mình, sau đó cười cười thu điếu thuốc lá lại, cẩn thận thả vào trong hộp.

Thế nhưng loại nhường nhịn này của ông ta, lại không có cách nào khiến cho người phụ nữ kia cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại còn xuất hiện loại cảm giác càng bực tức, hung hăng nhìn về phía kính chiếu hậu, cắn chặt răng mà nói: “Ông chạy một quãng đường xa như vậy để đến đây, ở dưới tình huống có không biết bao nhiêu là người, thậm chí là không biết bao nhiêu quái vật đang tìm kiếm ông, vậy mà ông vẫn không tiếc mạo hiểm việc bị người khác phát hiện ra thân phận, cũng phải tự mình chạy tới đây, cho anh ta một chiếc chìa khóa mở đường sao?”

Trên khuôn mặt của ông lão lộ ra nét cười an bình.

Một lát sau, ông ta mới nhẹ giọng nói: “Đáng giá.”

“Ông…”

Cảm xúc của người phụ nữ như muốn bùng nổ mất, hung hăng nói: “Ông sợ cậu ta không thể thông qua được lần thí luyện tiếp theo đến như vậy sao?”

Ông lão trầm mặc nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe, nhìn ra phía không trung của Thanh Cảng, nói: “Cậu ta và các người không hề giống nhau, thật sự là như thế.”

“Có thể gánh trên lưng gánh nặng đến như thế mà vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ, quá không dễ dàng.”

“Cho nên trước khi bắt đầu thí luyện, tôi đã khai mở cho cậu ta một con đường, nói rõ phương hướng, đó cũng là thứ mà cậu ta đáng được có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận