Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 301: Ác mộng đáng sợ (1)

Chủ nhiệm thấy Lục Tân bình tĩnh đứng dậy đi về phía văn phòng, chân mềm nhũn ra.

Anh ta muốn hét lên để phó chủ tịch chạy mau, nhưng anh ta không dám.

Anh ta muốn xông tới đẩy Lục Tân đè xuống đất, để lập công với phó chủ tịch Tiêu, nhưng lại càng không dám.

Cuối cùng, khi anh ta run rẩy nhìn Lục Tân bước đến cửa văn phòng, gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, cảnh cửa phòng làm việc lặng lẽ đóng lại, toàn thân anh ta không tự chủ được run rẩy, dùng hết sức lực của cả người quay đầu lại nhìn về phía một đồng nghiệp nam:

"Doãn, nghe nói nhà cậu có người thân ở ngoài thành phố làm ăn khá tốt?"

"Bên ngoài thành phố gần đây không giống như trước đây, khắp nơi đều bị người ta bắt đi lao động đen đúng không?"

"Bây giờ làm việc ngoài thành phố, có phải đóng năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở?"

Khi Lục Tân đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy phó chủ tịch Tiêu đang ngồi trên sofa trong phòng chủ nhiệm, kính râm trên mặt vẫn không tháo xuống, cũng không đụng vào trà bên cạnh, mới nãy đang xoa xoa mặt mình bằng cả hai tay, vừa nghe thấy tiếng Lục Tân bước vào, anh ta lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới kính râm nhìn Lục Tân với vẻ cảnh giác và nghiêm túc lạ thường.

"Xin chào, phó chủ tịch Tiêu."

Lục Tân lên tiếng chào anh ta, sau đó nhìn một chút rồi ngồi xuống ghế đối diện sofa.

Mặc dù không rõ tên muốn ăn thịt người này gọi mình tới làm gì, cũng chuẩn bị sẵn sẽ lập tức bắn chết hắn một khi thấy không ổn, nhưng trước khi đối phương chưa biểu lộ ra ác ý, vẫn phải cho lãnh đạo người ta một số tôn trọng...

"Anh chính là Lục Tân?"

Sau khi ánh mắt của phó chủ tịch Tiêu rơi vào trên mặt Lục Tân, anh ta không hề rời mắt khỏi khuôn mặt anh, nhìn chằm chằm gắt gao, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi có điều tra qua anh, gần đây ở trong công ty làm việc rất tốt. Hình như có chút bối cảnh. Thư ký của ba tôi khi trước từng gọi điện thoại đặc biệt sang bên này, muốn bàn giao một dự án cho anh, chỉ là không biết tại sao ông ấy lại làm như vậy..."

"Anh đã làm việc trong công ty này hơn ba năm và nhiều lần nhận được danh hiệu nhân viên gương mẫu."

"Nhưng lần trước, nghe nói khi anh bàn về một thương vụ kinh doanh vận tải, đã xảy ra mâu thuẫn với người ta và thậm chí còn nổ súng?"

Lục Tân hơi cau mày khi nghe anh ta kể ra từng chuyện một.

Sau đó anh gật đầu và nói: "Đúng vậy."

Phó chủ tịch Tiêu đó dường như không ngờ rằng anh lại trả lời suôn sẻ như vậy, có chút không biết nên nói gì sau đó.

Trầm lặng một lúc, anh ta nói: "Anh rốt cuộc là ai?"

Lục Tân để ý thấy đôi mắt dưới kính râm của anh ta đã nheo lại, như thể cực kỳ căm thù mình.

Câu hỏi kiểu này vốn chẳng có ý nghĩa gì cả!

Vì vậy Lục Tân chỉ yên lặng nhìn anh ta mà không trả lời.

Phó chủ tịch Tiêu cũng đang im lặng nhìn Lục Tân, là cấp trên, anh ta đương nhiên rất giỏi tạo áp lực theo cách này.

Nhưng lần này, anh ta nhìn rất lâu, mắt cũng không chớp.

Sau đó anh ta nhận thấy vẻ mặt Lục Tân không hề thay đổi chút nào, chỉ yên lặng nhìn mình như vậy.

Điều này khiến anh ta cảm thấy như bị đấm bởi nắm đấm không khí.

Nếu cần phải diễn tả thì chính là bản thân đang nhắm mắt chờ bạn gái hôn, đợi hồi lâu, sau đó mở mắt ra thì...

... Bạn gái đã bỏ chạy!

Cuối cùng, anh ta từ bỏ cách làm này, cố sức xoa xoa mặt mình, thở dài một hơi nói: "Bỏ đi, tôi sẽ không hỏi những chuyện này. Nhưng hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn hỏi ảnh một câu, hôm qua anh đưa tôi thứ này là có ý gì?"

Anh ta nói, lấy một mẩu giấy trong túi ra, mở nó ra và trải lên bàn cà phê.

Trên mẩu giấy chỉ có một câu: "Người không nên, càng không thể nghĩ tới việc ăn thịt người."

"Anh ta vậy mà vẫn giữ mảnh giấy này?"

Lục Tân suy nghĩ một chút, giữ lại mảnh giấy này, càng cho thấy anh ta rất coi trọng mảnh giấy, cũng tức là, lời này của bản thân quả thật nói lên điều ở trong lòng anh ta; sáng sớm hôm nay lại tới tìm mình, chứng tỏ người này, thực sự vẫn còn cứu được...

Anh mỉm cười nói: "Thực ra rất đơn giản, chính là ý nghĩa ở trên đó."

"Thật sao, anh nhất thiết không nên thử nếm thử mùi vị này, bất luận là pháp luật hay là đạo đức, đều không cho phép..."

"Anh…"

Nhìn dáng vẻ Lục Tân nghiêm túc nhắc nhở bản thân, phó chủ tịch Tiêu suýt nổi giận.

Nhưng anh ta vẫn cố kìm chế, chỉ trợn mắt nhìn Lục Tân, giọng nói có chút nặng nề: "Tôi là hỏi anh, tại sao phải viết mảnh giấy này đưa cho tôi?"

"Một người bình thường, sao có thể đột nhiên viết mảnh giấy này và nói những lời như vậy?"

Trước những lời nói của anh ta, Lục Tân cảm thấy việc giao tiếp với bọn họ thực sự rất mệt.

Sẽ tốt hơn nếu đối phương trực tiếp bộc lộ ra bộ mặt của một tên sát thủ biến thái, sau đó bản thân lấy lý do tự vệ để thủ tiêu anh ta...

Suy cho cùng, nếu người ta không lộ ra bộ mặt biến thái, cũng chưa từng phạm phải bất cứ chuyện gì khác, thì anh ta chỉ là người bình thường.

Bản thân tuy có súng, nhưng cũng không thể bắn vào người bình thường...

Thế là, anh suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc và nói: “Nếu anh bình thường, lẽ ra đã hỏi tôi khi xem mảnh giấy vào hôm qua rồi?

"Nhưng anh lại đợi cả một ngày và đến hôm nay mới cầm mảnh giấy tới tìm tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận