Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 53: Thông báo tin tức (2)

Đương nhiên, Lục Tân cũng không biết mấy người Trần Tinh xử lý chuyện của công ty hậu cần vận chuyển Bốn Phương như thế nào. Dù sao công ty đã đóng cửa suốt hai ngày, đến ngày thứ ba thì đột nhiên xuất hiện, tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa sau khi tiếp tục tiếp xúc, bất ngờ là không có ai nhắc lại Tần Nhiên, cứ như đã hoàn toàn quên mất người này.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, còn làm ăn thì vẫn làm ăn, Lục Tân phân rõ ràng hai chuyện này.

Anh xử lý đơn đặt hàng này rất cẩn thận kỹ lưỡng, còn chọn ra hai người trong văn phòng giúp đỡ anh.

Một người là chị Tôn, trừ việc hơi nhiều chuyện, hơn tham lam, hơi hẹp hòi chút ra thì cũng không có khuyết điểm nào quá lớn.

Người còn lại là anh Trương, ngoại trừ hơi lén lười biếng, thích uống rượu, thích thoái thác trách nhiệm ra thì cũng chẳng còn tật xấu nào cả.

Vì bị đánh sưng mặt nên mấy ngày nay công chúa Tiểu Tình không đến làm. Còn Lữ Thành tuy thương tích khắp người nhưng vẫn chăm chỉ đi làm, ban đầu cậu ta cũng muốn theo chân Lục Tân hoàn thành đơn đặt hàng này, dù sao đã ăn đập rồi, bây giờ hạng mục này đã sắp đi vào quỹ đạo, hơn nữa chỗ dựa của Lục Tân lại sâu như thế. Nói không chừng anh là cái đùi to, vào thời khắc quan trọng này sao cậu ta không ôm chặt cho được chứ?

Vấn đề duy nhất đó là đôi khi ánh mắt Lục Tân nhìn cậu ta có gì đó rất khác thường.

Cậu ta luôn cảm thấy, Lục Tân cứ như vô tình hoặc cố ý nhìn ra sau lưng cậu ta.

Có đôi khi rõ ràng cậu ta cảm thấy Lục Tân đang nhìn mình, nhưng lén quay đầu lại thì phát hiện anh đang làm việc của mình.

Cái cảm giác này làm tâm trạng Lữ Thành trở nên bất an.

Những chuyện này cậu ta vẫn có thể miễn cưỡng cố chịu, nhưng đến một ngày, lúc Lục Tân xách túi đi ngang qua anh ta, đột nhiên có một khẩu súng rơi ra.

Vang lên tiếng “Cạch”, khi ấy Lữ Thành đã gần như sụp đổ.

Cậu ta suy nghĩ mãi, cuối cùng cậu ta không cố chịu được nữa, vì thế chủ động rút khỏi hạng mục này.

Lục Tân cảm thấy cậu ta vẫn còn chút ánh mắt.

Nếu như cậu ta không chủ động xin rút, anh luôn nơm nớp lo sợ em gái sẽ làm ra chuyện gì đó với cậu ta…

Cũng vì mấy ngày qua đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên lúc này điện thoại vệ tinh của Lục Tân reo lên, mọi người trong văn phòng đều chỉ dừng lại một chút, nhìn anh một cái, rồi cũng không có gì khác lạ, bộ dạng như là đã có sức chống cự với việc lạ.

“Chào anh Lục Tân, tôi là Hàn Băng thuộc tổ phân tích thông tin của đội xử lý ô nhiễm đặc biệt!”

“Tôi gọi đến anh là để thông báo kết quả phân tích và phương án xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt – 041!”

Anh vừa nghe điện thoại, bên kia đã vang lên giọng nói mềm mỏng của Hàn Băng.

“Chào cô, chào cô, mời cô nói!”

Lục Tân đi ra ngoài hành lang, tay cầm điện thoại, giọng nói vô cùng khách sáo.

“Được được!”

Hàn Băng thấy anh khách sáo, vì thế càng thêm khách sáo hơn, cất giọng mềm mại: “Thật ra đây là thông lệ, mỗi lần xử lý xong một sự kiện ô nhiễm tinh thần thì đều cần phải thực hiện các bước phân tích tương ứng và làm sạch. Sau đó sẽ thông báo kết quả cho tất cả nhân viên trong tổ xử lý!”

Lục Tân vội nói vài câu khách sáo: “Cảm ơn cảm ơn, làm phiền cô rồi, mời cô nói!”

“Không phiền không phiền đâu, là công việc…”

Hàn Băng lại nói vài câu khách sáo với anh, sau đó mới vào chủ đề: “Trước mắt thì kết quả xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 là: Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041, cũng tức là thi thể Tần Nhiên và Thôi Vượng đều đã được vận chuyển đến trung tâm bảo tồn nguồn ô nhiễm đặc biệt của thành Thanh Cảng!”

“Khu vực phát hiện thi thể Tần Nhiên không thể đo lường được lực tinh thần còn sót lại, nhưng vẫn tiến hành phong tỏa theo quy định. Trong vòng một năm sẽ không có bất kỳ sinh vật sống nào vào được khu vực đó. Còn về ba thành viên thuộc nhóm điều tra đặc biệt trú tại thành phố số 2 đã trải qua một loạt kiểm tra đo lường và đánh giá tâm lý, xác định không có dấu hiệu bị ô nhiễm, bây giờ đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!”

“Đúng rồi, bọn họ còn nhờ tôi giúp chuyện lời cảm ơn ân cứu mạng đến anh!”

“Ôi, khách sáo quá, là chuyện nên làm!”

Lục Tân ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Vậy nguồn ô nhiễm kia chưa được làm sạch sao?”

Hàn Băng trả lời: “Còn cần tiến hành nghiên cứu, có điều anh cứ yên tâm, có một vài nguồn ô nhiễm có hệ số đe dọa thấp sẽ được vận chuyển đến trung tâm thu nhận chuyên biệt để tiến hành niêm phong, để đảm bảo sự cố ô nhiễm không xuất hiện thêm lần nữa!”

“Ồ, vậy thì khá tốt!”

Lục Tân không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, mà chuyển đến vấn đề anh quan tâm nhất:

“Cho nên, rốt cuộc chuyện này xảy ra từ đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận