Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1620: Mặt khác của Ban đầu (2)

“Ban đầu…”

“Sinh mệnh…”

Hai nhân tố này không ngừng phun trào ở đáy lòng Lục Tân, tạo ra cho anh vô số nghi hoặc.

Đồng thời, cũng làm cho anh sinh ra cảm giác tò mò mãnh liệu đối với bí mật của lão viện trưởng.

Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện được cứu về đã là chuyện của mười mấy năm về trước.

Nói cách khác, kỳ thật vào lúc đó, lão viện trưởng đã nắm giữ cấp độ lực lượng của “sinh mệnh”.

Rõ ràng, chẳng qua ông ta chỉ là một người bình thường…

Làm sao ông ta có thể làm như vậy?

“Nếu quyết định giúp cho tôi chuyện này, như vậy thì chuyện chúng ta cần làm còn rất nhiều.”

Số Mười Bốn vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, cười cười với Lục Tân: “Anh Chín không cần phải gấp, chuyện chúng em biết, đều sẽ nói cho anh.”

“Mấy người…”

Lục Tân thở dài một hơi, một chuỗi tư duy phức tạp và cảm xúc hỗn loạn bên trong đều ùn ùn kéo tới.

Số Mười Bốn tỏ thái độ, làm cho anh ngay lập tức có hơi chần chừ, lại có chút xúc động, anh dừng lại một chút, mới nói: “Thực sự đồng ý giúp tôi rồi?”

“Anh nói thế là thế nào, ngay từ lúc ban đầu, em đã nói muốn giúp anh rồi…”

Số Mười Bốn giống như bồn chồn, vỗ vỗ cái bụng của bản thân, lý lẽ hùng hồn nói:

“Chỉ là bản thân em cũng không có tác dụng gì cho anh, cho nên, những người khác có giúp anh hay không thì mới có tác dụng…”

Nói xong, cậu ta bỗng dưng tỏ ra nghiêm túc, xích lại gần Lục Tân, cầm nắm tiền nhét vào tay anh.

“À, tiền chia tay trước đây, em trả lại cho anh.”

“Anh Chín, trong khoảng thời gian này, anh vẫn sẽ lo cơm cho em chứ?”

Lục Tân có hơi xấu hổ, cầm lấy nắm tiền kia, kinh ngạc trả lời: “Há? Sao tất là 1 đồng vậy?”

Số Mười Bốn bạnh quai hàm ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tân, thật lâu sau cũng không thấy nói gì.

Cũng ngay lúc này, Tiểu Thập Cửu yên lặng vươn bàn tay nhỏ ra, nắm lấy bàn tay Lục Tân.

Cô bé ngẩng lên nhìn Lục Tân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chất phác hiện ra nụ cười.

Tiểu Thập Cửu vẫn rất ngoan, cô bé bày tỏ thái độ rất tích cực.

“Em cũng đã sớm quyết định.”

Số Tám vừa đi quan sát một vòng cảnh vật xung quanh cũng xách vali trở lại, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của mấy người, lập tức đưa tay lên vuốt vuốt lại tóc, nói: “Đây cũng chính là kế hoạch của ta, sau khi tìm được anh, sẽ tự nhiên đi tìm lão viện trưởng.”

“Ở cô nhi viện này, bây giờ chỉ có nhân phẩm của anh là tốt nhất…”

Lục Tân hơi xấu hổ, cũng không trả lời lại câu này của anh ta.

Số Mười Bốn và số Ba thì cũng hơi hơi bĩu môi một cái, rồi hừ lạnh một tiếng.

Có khả năng nhìn ra được, số Tám vẫn giống như trước đây, vẫn không được mọi người chào đón lắm…

“Lời này nói như không nói, có ý nghĩa gì không?”

Số Ba thấy những người khác đã bày tỏ thái độ, thì vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng nói: “Là vợ của tôi bảo tôi tới giúp anh.”

Nghe được lời này của Số Ba, trong lòng Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, trên mặt còn mang theo nụ cười, nhìn sang phía hắn ta.

Nhưng còn chưa đợi anh nói lời nào, số Ba bỗng dưng nói: “Nhưng vợ của tôi còn nói…”

“Cái đồng hồ kia của anh, có vẻ cũng không tệ…”

Nụ cười trên mặt Lục Tân lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn số Ba.

“Đúng thế.”

Số Ba lạnh lùng gật đầu: “Thế anh đưa cái đồng hồ này cho tôi, chuyện lúc trước anh làm, sẽ xóa bỏ, mà tiếp theo Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.”

Những người bên cạnh đều bị choáng váng, bao gồm cả Số Mười Bốn và số Tám đang đứng đó, em gái và Tiểu Thập Cửu đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Giúp đỡ còn yêu cần điều kiện?

Số Ba lại bày ra vẻ mặt không quan trọng, thản nhiên nói: “Mấy người Thanh Cảng các ngươi nhờ người khác làm việc, không tặng lễ vật hay sao?”

Lục Tân chợt phát hiện, lời của Số Ba nói cũng rất đúng.

Nhưng mà chiếc đồng hồ này, giá trị lên đến hai mươi vạn…

“Số Chín làm người đàng hoàng, nhưng không có nghĩa là mấy người có thể làm khó dễ cho người đàng hoàng…”

May cũng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cường tráng, trong tay đang cầm một cái cưa điện đi tới.

Ở sau lưng cô ta là những mầm thịt màu đen kia, những mầm thịt này không bị cô ta cắt thành những mảnh vụn thì cũng đã ngọ nguậy, rút về trong vực sâu. Số Năm ở sau lưng người đàn ông kia thò đầu ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú lại có chút gầy guộc của cô không biết từ khi nào đã dính lên vài vết máu, nhìn cô ta lúc này có vẻ rất hưng phấn, giống như là vừa được ngâm nước, hưởng thụ cảm giác xoa bóp dễ chịu.

Lúc này, cô ta đang cố ý vươn mặt của mình lên, đứng ở độ cao hơn mọi người một cái đầu, nhìn xuống đám người Lục Tân, làm ra bộ dạng của vị đại tỷ đứng đầu, nói với giọng lãnh đạm: “Số Chín, kỳ thật cho đến tận bây giờ cũng không phải là anh cần chúng tôi giúp đỡ, mà là chúng ta muốn thoát được khỏi phòng thí nghiệm kia thì cần anh tới giúp chúng tôi một tay, cho nên, anh không cần bày ra dáng vẻ cầu xin bọn họ, lại còn phải đưa những thứ tốt đẹp cho bọn họ…”

“Số Năm…”

Lục Tân hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm chặt lại thả lỏng ra, có chút dung động nhìn về phía số Năm.

“Cho nên, không được chiều tật xấu của đám người này.”

Số Năm còn cầm theo cái cưa điện kia vung vẩy, nói với giọng lạnh lùng: “Mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không thể phung phí như vậy có đúng hay không?”

“Cho nên, anh vẫn nên là đầu tư cho tôi đi, gần đây tôi có làm một thí nghiệm nghiên cứu, sẽ có kết quả ngay lập tức.”

“Chỉ cần anh tùy tiện đưa tôi mấy tỷ, tương lai, thuốc trị liệu vấn đều ẩn dật của đàn ông được tôi chế tạo ra, anh sẽ được nửa cổ phần…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận