Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 647: Tổ chức tình báo tốt nhất (1)

Thân là một nhân viên công tác phụ trách thanh lý ô nhiễm đặc biệt, lúc trông thấy quái vật tinh thần, phải lập tức lựa chọn thanh lý, đương nhiên đây là một chuyện vô cùng hợp tình hợp lý.

Nhưng bây giờ anh đang ăn cơm, lại đang ở dưới tình huống có không biết bao nhiêu người đang vây quanh, nếu thình lình nổ súng, nhất định sẽ gây ra khủng hoảng, huống hồ lại còn sử dụng đạn đặc biệt, vậy lại cần phải tiêu tiền. Cho nên bảo em gái ra tay, đương nhiên cũng rất hợp lý.

"Ồ?"

Nhưng trên thực tế, không cần Lục Tân nhắc nhở, thực lòng anh xuất hiện báo động thì em gái đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh anh rồi, mắt cô hơi toả sáng nhìn Lục Tân rồi lại nhìn con quái vật tinh thần nhô ra một cái đầu trên trần nhà kia, cô hưng phấn thuận theo vách tường bên cạnh mà bò lên.

Dường như, cô cũng cảm thấy chơi rất vui, trực tiếp vươn hai cái tay nhỏ bắt lấy nó.

"Vù vù..."

Sự xuất hiện đột ngột của em gái đã khiến cho con quái vật tinh thần trên nóc nhà kia hơi hoang mang.

Nó sững sờ nhìn Lục Tân, đợi đến khi em gái đã vọt tới bên cạnh của nó, duỗi ra hai cái tay nhỏ ra bắt lấy nó, cuối cùng nó mới có phản ứng, kinh hãi, nâng cái móng vuốt nhỏ đen đúa gầy gò kia lên, đè cái mũ dạ trên đỉnh đầu của mình xuống.

Cùng lúc đó, không khí xung quanh nó cũng trở nên vặn vẹo, tạo thành một vòng xoáy, nó mạnh mẽ rụt đầu lại, trốn vào trong vòng nước xoáy.

Em gái chộp đến một cái nhưng chỉ bắt được một không khí có hình dạng vòng nước xoáy, còn con quái vật nhỏ thì không thấy đâu nữa.

"Hừ!"

Em gái có hơi tức giận ghé vào trần nhà, hết tìm nơi này rồi tìm sang nơi đó, dường như không chịu bỏ qua.

"A... thực lực không mạnh nhưng động tác lại rất nhanh đó...."

Lục Tân nhíu mày, chuẩn bị thông báo cho bộ thanh lý đặc biệt nơi đây.

Cũng vào lúc này, đột nhiên máy truyền tin trong tay truyền đến chấn động nhỏ.

Anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên máy truyền tin phát ra một cảnh báo.

"Xin đừng tổn thương người ẩn náu, bằng không anh sẽ mất đi tất cả quyền hạn về người ẩn náu, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi câu lạc bộ!"

"Thứ quỷ gì vậy chứ?"

Nhìn thấy cảnh cáo này, Lục Tân mới phản ứng được.

Cái thứ vừa nãy kia chính là người ẩn náu sao?

Phát hiện này khiến cho anh cảm thấy thật kinh hãi, chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện:

Người ẩn náu là một nhánh đội ngũ đặc biệt lệ thuộc trực tiếp với viện nghiên cứu, người ẩn náu là một tổ chức tình báo có danh tiếng tốt nhất.

Không có nơi nào mà người ẩn náu không tìm được ra được, cũng không có tin tức nào mà bọn chúng không nghe ngóng được.

Nhưng dường như có rất ít người biết đến cuối cùng người ẩn náu có dáng vẻ như thế nào, dù sao người ta cũng ẩn náu mà.

Cho nên...

Lục Tân lập tức phản ứng được.

Có thể lợi dụng quái vật tinh thần đến tuần tra và canh cổng cho viện nghiên cứu, vậy dường như chế tạo ra một đội ngũ thế này cũng rất hợp lý nhỉ?

Nói như vậy, vừa rồi, xém chút mình đã dung túng cho em gái đi tập kích nhân viên công vụ của thành phố trung tâm sao?

Lục Tân hơi xấu hổ, oán trách nhìn em gái một cái.

Mình vừa từ trong trại giam bước ra, xém chút em gái này lại đưa mình lại vào trong rồi...

Anh khẽ khuyên em gái ra ngoài chơi trước, mình còn phải có chuyện làm, sau đó anh mới ấn vào cái nút kia một lần nữa.

Máy truyền tin khẽ chấn động, lại một lần nữa phát tín hiệu ra ngoài.

Lần này, Lục Tân kiên nhẫn chờ đợi, có điều thời gian lần này tương đối lâu, đợi hai ba phút anh mới cảm nhận được gì đó.

Ngẩng đầu nhìn lại, liền trông thấy ở cách xa vị trí anh đứng, trên vách tường gần cửa lại lần nữa xuất hiện một luồng không khí vặn vẹo.

Trong vòng nước xoáy nho nhỏ một con quái vật nhỏ toàn thân đen bóng, thân thể gầy gò nho nhỏ cao khoảng bảy mươi xăng ti mét, hai con mắt vừa lớn vừa sáng tỏ, cánh tay khô quắt đen nhánh, trên đầu đội một cái mũ dạ vô cùng to, lộ ra thân thể ló đầu ra nhìn.

Cách đứng cách xa xa đấy và có hơi cảnh giác nhìn Lục Tân.

"Thật xin lỗi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, tao không có ác ý với mày đâu."

Lục Tân giơ hai cánh tay lên, biểu thị mình không hề nguy hiểm.

Chỉ là động tác này, lại suýt nữa dọa người ẩn náu rụt đầu về.

"Biết nói chuyện không?"

Lục Tân nhìn sang người ẩn náu kia, chờ đối phương trả lời.

Người ẩn náu trầm mặc, trừng đôi mắt thật to nhìn anh.

Lục Tân hỏi: "Tao cần mày giúp tao làm một chuyện, có một đoàn xe đang nợ tiền tao, đội trưởng tên là Cao Đình, trong đội xe của chị ta có khoảng chừng ba mươi người, đêm qua họ đã ra khỏi thành phố một lần rồi, không biết bây giờ đã trở về chưa, mày có thể giúp tao tìm được bọn họ không?"

Người ẩn náu trầm mặc, trừng đôi mắt to nhìn anh.

Lục Tân kinh ngạc nói: "Người ẩn náu có tiếng là không có gì không làm được, nhiệm vụ này không khó lắm chứ?"

Người ẩn náu trầm mặc nhìn Lục Tân, sau đó chậm rãi vươn móng vuốt khô gầy, khoa tay bày ra một tư thế đang viết.

"Còn muốn tài liệu văn bản à?"

Lục Tân cảm thấy có hơi lạ, nhưng vẫn lấy cây bút máy tơ vàng ở trong túi ra, viết qua loa lên trên tờ giấy ăn một chút.

Lúc anh đưa cho đối phương, nó cũng không dám đến nhận, chỉ là đưa tay chỉ một cái, ra hiệu rằng Lục Tân hãy đặt trên bàn.

Lục Tân đành phải đặt trên mặt bàn, sau đó nhẹ nhàng chuyển động, đẩy tờ giấy ăn này đến trước mặt đối phương.

Lúc này con người ẩn náu kia mới từ trên trần nhà nhảy xuống, cầm tờ giấy ăn kia lên, sau khi nhìn thoáng qua thì lại nhảy trở về trần nhà, ngầm tờ giấy ăn kia trong mồm, sau đó lẳng lặng nhìn Lục Tân, dường như đang chờ gì đấy.

Lục Tân cũng đang nhìn xem nó làm thế nào, anh cũng lẳng lặng đợi.

Mày lẳng lặng thì tao cũng lẳng lặng.

Sau đó, rốt cuộc người ẩn náu cũng không nhịn được nữa, từ từ kéo cái mũ dạ của mình xuống, ngược lại nâng lên đưa về phía Lục Tân.

Mục đích của điều này rất là rõ ràng.

Lục Tân có hơi ngạc nhiên: "Không phải là miễn phí sao?"

Người ẩn náu cứ kiên định nâng cái mũ của mình lên, đưa ánh mắt yếu ớt nhìn Lục Tân.

Lục Tân hơi do dự một chút, đưa tay sờ một chút lên túi mình, lấy ra hai đồng tiền xu rồi lại trả về một đồng.

Anh vừa mới bày ra dáng vẻ muốn bỏ vào trong mũ của nó, người ẩn náu lại thu cánh tay của mình về một chút.

Nó yếu ớt nhìn Lục Tân một cái rồi lại vươn mũ dạ ra một lần nữa.

"Vẫn còn chê ít à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận