Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 93: Xúc tu đầu người

Ông Hứa ở bên cạnh cả kinh, hồn vía đều muốn bay ra.

Ông ta cũng nhìn thấy làn da trên lưng của con gái mình gồ lên, mơ hồ phát họa ra gương mặt kia.

Gương mặt sinh ra trên lưng con gái khiến cho ông ta cảm thấy kinh dị đến kì lạ.

Thế nhưng khi ông ta nhìn thấy vậy mà trên mặt Lục Tân cũng nở một nụ cười kỳ quái, cũng không còn là kinh dị nữa.

Hai gương mặt đối diện nhau mỉm cười, không hiểu sao cảnh tượng này lại khiến cho ông ta hơi nhũn chân...

"Đó là quái vật gì thế?"

Lục Tân không quan tâm đến ông Hứa, đầu gối của anh đè chặt phần eo của cô gái này, áp chế cô ta, thấy được phù văn mặt người trên lưng cô ta càng ngày càng rõ ràng, điều này nói rõ tốc độ di chuyển của con rắn kia dưới làn da của cô ta đã trở nên càng lúc càng nhanh...

Di chuyển càng nhanh, nói rõ là vật kia trong cơ thể của cô ta càng táo bạo hơn.

Trái lại, sức lực giãy giụa của cô gái bị anh áp chế lúc này càng ngày càng nhỏ.

Lục Tân không chỉ nhíu mày.

Lúc này, anh đã có thể phỏng đoán thứ tạo thành dáng vẻ điên cuồng của con gái ông Hứa đây chính là gương mặt người này, cách làn da của cô ta, thậm chí còn có thể cảm thấy thứ này giống như là có thực thể, vậy muốn chữa khỏi cho cô ta thì phải cân nhắc nên đối phó với thứ này như thế nào, Lục Tân cũng chưa từng gặp phải thứ này, theo tiềm thức anh thấy lúc này nếu như có Hàn Băng có thể giúp mình phân tích bất cứ lúc nào thì tốt rồi.

Nhưng nếu như không đủ tin tức để giúp đỡ, vậy cũng chỉ có thể dựa vào cách tự mình giải quyết thôi.

Nhìn qua gương mặt người này, Lục Tân hơi nhíu mày.

Trên lý thuyết mà nói, cách đơn giản nhất cũng là cách trực tiếp nhất để xử lý gương mặt người này.

Chính là móc nó ra!

Thế là anh vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ về tính khả thi của phương án này...

Chỉ cắt một cái lỗ, chắc có lẽ là không chết người đâu.

Nhưng phải làm sao để cắt cái lỗ này đây?

Mình cũng không phải tổ nhỏ chi viện, luôn luôn mang theo nhiều đồ ở bên cạnh như vậy.

Nghĩ như vậy, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn em gái một chút, lúc này em gái đang ngồi xổm ở bên cạnh, thấy cô cũng đã bị cái gương mặt người quỷ dị này hấp dẫn, con mắt trở nên càng ngày càng sáng, tay nhỏ đang chậm rãi vặn vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nắm lấy.

Bàn tay của em gái rất sắc bén, hẳn là có thể làm rách da của cô ta.

Chỉ là, có đôi khi em gái ra tay không nặng không nhẹ, Lục Tân lo rằng cô cũng sẽ xé cô bé này mất.

Nghĩ như vậy, Lục Tân quay đầu nói với ông Hứa: "Có dao không?"

ông Hứa sửng sốt một chút, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Dao gì?"

"Dao gì cũng được cả."

Lục Tân nói một câu, lại bổ sung: "Dao phay cũng được."

Sắc mặt của ông Hứa đã trở nên có chút hoảng sợ: "Cậu đè con gái của tôi, còn muốn dao phay để làm cái gì?"

Ngay khi ông ta hoàn hồn chuẩn bị bất cứ cái gì, trước khi tìm một con dao đến, lúc này trong miệng cô gái đang bị Lục Tân dùng đầu gối đè bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm cuồng loạn, tiếng kêu này sắc bén như thế, cả cái bàn thuỷ tinh cũng đều xuất hiện vết nứt.

Cùng lúc đó, mặt người trên phần lưng của cô gái, lập tức trở nên rõ ràng lạ thường.

Lục Tân ý thức được có gì không đúng, anh bỗng nhiên đứng dậy lui về bên cạnh hai bước.

Sau đó anh đã nhìn thấy, bỗng nhiên phần lưng của cô gái có một cọng xúc tu mọc ra, những xúc tu này rộng khoảng chừng 3 xăng-ti-mét, bên ngoài thân được bao phủ rậm rạp bởi một lớp vảy đen, một cọng tiếp một cọng cứ theo lưng cô gái mọc dài ra, nhưng làn da của cô gái lại không có dấu hiệu rách ra, bởi vì sinh trưởng quá nhanh nên phía sau lưng của cô gái trở nên giống như là một mảng cỏ lít nha lít nhít.

Hơn nữa, những đoạn xúc tu này lại mọc ra thành một nắm lớn đầu của người lớn.

Bọn chúng có ngũ quan của người, có cái giống nam, có cái giống nữ, có xinh đẹp, có xấu xí, biểu cảm trên mỗi một khuôn mặt đều là cố định, hoặc là cuồng nhiệt, hoặc là hư không, phần mắt là hai cái chấm đen, không biết có tác dụng trông thấy hay không.

Nhưng sau khi chúng nó mọc ra thì giống như tảo biển đang chậm rãi lắc lư, chuyển động, nhìn bốn phía.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

ông Hứa bị một tiếng rít kia hù dọa , nhất thời ù tai đi, đầu cũng đều kêu ông ông.

Ông ta gian nan quay đầu nhìn thấy Lục Tân đã lui qua một bên, còn cô gái thì không nhúc nhích nằm rạp trên mặt đất.

Bất thình lình, thậm chí ông ta còn sinh ra một loại xúc động muốn mau chóng tới nhìn tình trạng của con gái.

"Đừng động đậy."

Lục Tân vội vàng xoay người, khoác tay áo với ông ta.

Mà chính cái động tác khoát tay áo này của anh thoắt cái đã hấp dẫn sự chú ý của đám xúc tu mọc ra trên lưng cô gái kia, Lục Tân có thể nhìn thấy, những cái xúc tu đầu người này đang dùng một loại chậm chạp nhưng lại có nhịp điệu, vả lại biên độ chỉnh tề chậm chạp lắc lư, giống như là một đám tảo biển đang đong đưa theo nước biển, chậm rãi trở nên thống nhất, sau đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Từ góc độ này của Lục Tân nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một mảng đầu.

Đều mang một loại vẻ mặt quỷ dị mà cứng ngắc hướng về phía mình bật cười.

Bầu không khí như thế này, thực sự khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

Thế là Lục Tân cũng hơi nhếch khoé miệng nở một nụ cười với bọn chúng.

"Vụt..."

Trong chớp mắt Lục Tân nở nụ cười, bỗng nhiên đám xúc tu đầu người kia lại lao đến phía anh.

Rõ ràng trông bọn chúng chỉ dài khoảng chừng 30 xăng-ti-mét, nhưng lúc này lại giống như có thể kéo dài vô hạn vậy.

Một đám xúc tu đầu người, mang theo một loại biểu lộ cuồng nhiệt vọt đến trước người Lục Tân.

Lục Tân nhíu mày, còn chưa kịp né tránh thì có bóng trắng bên cạnh loé lên, lại là em gái xuất hiện ở trước người anh, cười hì hì, hai cánh tay chộp về phía trước, hai cái tay nhỏ chia ra bắt lấy hai cái đầu trước nhất ở phía trước rồi lập tức xé xuống.

"Hí..."

Những cái xúc tu đầu người khác, giống như chịu sợ hãi, chợt rúc về phía sau.

Em gái không chịu ngừng lại, nhanh chóng bò trên mặt đất đuổi theo chúng, ánh mắt tàn nhẫn sáng ngời đến dị thường.

Theo cánh tay của em gái đến gần, những cái xúc tu đầu người này giống như đã nhận ra một loại nguy hiểm nào đó.

Thế mà biểu cảm trên mặt bọn chúng cũng đang biến hoá, từ cuồng nhiệt, biến thành một loại vẻ mặt có chút sợ hãi.

Sau đó, soạt một tiếng.

Tất cả xúc tu, bỗng nhiên cùng tản ra xung quanh, hệt như rắn tản ra.

Bọn chúng có cái quấn quanh trên bàn trà, có cái quấn quanh trên cây cột trong phòng khách, có cái quấn quanh trong bồn hoa, có cái thì hợp thành một bức tranh chân dung của người phụ nữ châu Âu đẫy đà thời Trung cổ treo trên tường, đồng thời cố gắng dung nhập vào trong đó.

Thế là, trong nháy mắt, tất cả xung quanh nơi này dường như đều có sinh mệnh của nó.

ông Hứa ở một bên mới vừa thanh tỉnh lại từ trong trạng thái chấn động đầu óc choáng váng do tiếng rít gào kia.

Lúc nhìn về xung quanh, ông ta cảm thấy tất cả đều cổ quái.

Bàn trà vào lúc này giống như trở nên có sức sống, nó giống như là một cô bé ngây thơ đáng yêu vậy.

Bồn hoa giống như là biến thành một người con gái mặc váy lụa, dáng người thon thả.

Chân dung cô gái đẫy đà trên bức tường kia giống như là sống dậy, đang từ từ đi ra khỏi lồng kính...

Xung quanh phòng khách này, rõ ràng vẫn còn nguyên bày trí, thế nhưng chỉ thoáng chốc tất cả đều trở nên không còn giống nữa.

Tất cả mọi thứ vào lúc này đều trở nên sinh động, lại tràn đầy...... Lực hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận