Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1152: Quy tắc không cho ai sống sót (1)

"Tên?"

"Lục Tân."

"Từ đâu tới?"

"Thanh Cảng."

"Thân phận gì?"

"Giám đốc trẻ tuổi nhất của công ty kinh doanh thương mại chi nhánh phía tây thành phố vệ tinh Thanh Cảng 2."

"Ừm... Đi đâu?"

“Thành phố Hỏa Chủng. "

"Làm gì?"

“Kết thúc thanh toán và thăm bạn.”

Lục Tân đi tới chỗ đại diện của nơi hỗn loạn này mới phát hiện, nó không giống như anh nghĩ.

Anh còn tưởng rằng người đại diện chính là người thay mặt nói, chỉ cần nộp chút tiền, cầm tờ giấy là có thể lên đường.

Anh không nghĩ nó lại có quy mô lớn như vậy.

Ở một thị trấn rách nát như vậy lại có một tòa cao ốc mới tinh, rất nhiều người cầm súng đứng bên ngoài, chuyên môn phê duyệt cho người khác. Thị trấn bên cạnh cũng có một tòa nghiêm trang có trạm canh gác, đi qua trạm canh gác, chính là "con đường hàng hóa" bằng phẳng rộng rãi.

Nộp tiền rồi lấy tờ giấy là có thể lên đường.

Vì thế anh thành thật xếp hàng, thành thật giao tiền, thành thật trả lời câu hỏi.

"Kết thúc thanh toán và thăm bạn?"

Người phụ trách kiểm tra xe của Lục Tân là một người đàn ông trung niên đội mũ lệch, ôm súng trước ngực, trong miệng ngậm điếu thuốc, chính là người mà vừa nãy Lục Tân kính. Cúc áo trước ngực không biết là cố ý hay thế nào, mà không hề căn chỉnh trên dưới khiến nó xiêu vẹo, khiến khí chất bị tụt đi rất nhiều, người này vừa lười biếng hỏi Lục Tân các vấn đề, vừa quan sát xe của anh.

Ông ta nghe Lục Tân trả lời vậy thì ngạc nhiên.

Bởi ông rất ít khi nghe được lý do như vậy.

Nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Lục Tân rồi hỏi tiếp: "Có thân phận chính thức hay không?"

"Thân phận chính thức?"

Lục Tân giật mình rồi lắc đầu: "Không có."

Ở Thanh Cảng, anh thuộc bộ phận Làm sạch Ô nhiễm Đặc biệt, cũng được xem như là thân phận chính thức.

Nhưng chuyện ô nhiễm đặc biệt này chưa thực sự được công khai nên nếu lộ ra thân phận này cũng không hay lắm. Mặt khác, chuyến đi lần này là giải quyết chuyện riêng tư, không phải đi công tác nên không có thân phận chính thức.

Thân phận của anh là Giám đốc trẻ tuổi nhất của công ty kinh doanh thương mại chi nhánh phía tây thành phố vệ tinh Thanh Cảng 2.

"Không có thân phận chính thức..."

Đối phương lại nhìn anh, nói: "Vậy cậu có tín ngưỡng hay không?"

"Tín ngưỡng?"

Lục Tân hơi giật mình, anh nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Anh hiểu được câu hỏi của đối phương, chắc hẳn nó tương đương với giáo hội chân chính gì đó.

Vùng đất Hỗn Loạn vốn rất nhiều giáo phái phức tạp. Bây giờ anh phát hiện, giáo phái cũng là một loại thân phận.

Nhưng nếu nghiêm túc suy xét thì anh mình cũng có giao tiếp các giáo đồ quê hương chân thật, chỉ là mới đầu không quen thuộc, chứ đừng nói đến tín ngưỡng. Vì vậy anh trầm ngâm suy nghĩ một chút, chỉ có thể thành thật thừa nhận: "Không có tín ngưỡng gì..."

Vừa trả lời xong, đối phương cũng như ngoài ý muốn, lại đánh giá Lục Tân từ trên xuống dưới.

Một hồi lâu mới nói: "Có người quen ở chỗ chúng tôi không?"

"Chuyện này..."

Lục Tân theo bản năng muốn nói có, chính là trưởng thôn cao gần hai mét kia cũng được coi là người quen?

Nhưng nghĩ lại, ông ấy tên là gì?

Đối phương thấy anh im lặng thì đồng ý, trên mặt nở một nụ cười kỳ quái.

Ông ta cúi đầu nhìn ghi chép trên danh sách, lại ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nói: "Anh vừa không có thân phận chính thức, lại không có tín ngưỡng, ngay cả người quen ở chỗ chúng tôi cũng không có, hơn nữa không phải đi theo đoàn mà một mình mình lái xe chạy tới?"

Lục Tân giật mình hỏi: "Phạm pháp?"

"Không vi phạm pháp luật, không phạm pháp..."

Người đội mũ lệch cười rất vui nói: "Chúng tôi rất hoan nghênh người như vậy."

Nói xong, nhẹ nhàng đá hai phát vào chiếc việt dã cải tiến của Lục Tân, nói: "Bên trong không có hàng cấm chứ?"

"Không có không có."

Lục Tân lập tức phủ nhận, muốn khẳng định mình không phải loại người này.

Bên trong chiếc việt dã cải tiến có không ít súng, nhưng ở nơi hoang dã không tính là hàng cấm nên đây cũng là sự thật.

Đối phương nhìn biểu tình của Lục Tân cũng phán đoán, cảm thấy anh không nói dối.

Hoặc là người ta vốn là không quá để ý.

Bởi vậy sau khi đi một vòng, ông ta cũng không kiểm tra nữa, mà khẽ hất hàm, nói với Lục Tân: "Ba nghìn."

Lục Tân đột nhiên không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Đối phương cười một tiếng, phun ra một làn khói, nói: "Phí qua đường, ba nghìn."

Nói xong mở bàn tay ra, trên dưới lắc lư một cái, nói: "Giao tiền, nhận giấy, lên đường."

"Chuyện gì vậy?”

Đầu Lục Tân kêu "ong" một tiếng, không thể tin được: "Làm sao tận ba nghìn?"

"Tôi chỉ đi một mình..."

"Cũng không mang theo hàng hóa gì, cũng không phải đi làm ăn gì, chỉ là một người một xe mà phí qua đường cao như vậy?"

"Vâng."

Đối phương nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lục Tân, ánh mắt đang cười híp lại, nói: "Chính vì đi một mình, lại không có thân phận chính thức, còn không thuộc giáo phái gì, thậm chí còn không có người quen ở chỗ chúng tôi, tôi mới thu ba nghìn..."

"Nhưng lần sau cậu tới đây, cho dù có người quen thì cứ tới tìm tôi, chắc chắn sẽ được giảm giá..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận