Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 748: Năng lực là "Nguyện vọng" (1)

"Tôi chỉ là một tên tội phạm?"

"Thế thôi?"

Lời nói của người phụ nữ tóc ngắn khiến trong lòng linh mục dâng lên một cảm giác quái dị, vẻ mặt cũng có chút bất lực.

Ông ta rất không thích những lời nói của người phụ nữ tóc ngắn này, cũng không thích sự khinh thường mà cô ta dành cho mình.

Biết được hai đồng nghiệp đang nằm trong tay Thanh Cảng, vốn đã khiến trong lòng ông ta chất chứa sự tức giận. Loại tức giận này có chút tương tự như cảm giác sư tử bị người ta khiêu khích. Nhưng sự dạy dỗ của ông ta khiến ông ta vẫn giữ phép lịch sự khi đối mặt với người có năng lực của Thanh Cảng.

Nhưng kết quả, sự lễ độ của bản thân lại không được đáp lại?

Tâm trạng của ông ta trở nên không được tốt, đồng thời, ánh mắt cũng trở nên hơi u ám.

Trên cây cầu phía đối diện, Trần Tinh cũng không chút lơ là, đôi mắt dưới kính râm thực chất đang nhìn chằm chằm linh mục.

Tuy nhiên, đối phương rất cảnh giác và không cho cô ta cơ hội giao tiếp bằng mắt.

Từ trên người linh mục này, cô ta cảm thấy một luồng khí nguy hiểm, cùng lúc đó cô ta chợt rút súng ra.

"Xẹt xẹt..."

Phản ứng của linh mục rất nhanh, khi Trần Tinh bất ngờ rút súng, ông ta đã lùi lại và chắn chiếc vali màu bạc trước mặt.

Nhưng hành động rút súng của Trần Tinh đã thu hút sự chú ý của ông ta, mà mối nguy lại đến từ sau lưng.

Phía sau trống trơn, bỗng có tiếng cỏ dại sột soạt đứt quãng vọng tới...

Dường như có hơi thở âm u lạnh lẽo nào đó nhanh chóng áp sát sau lưng ông ta.

Là người đã theo ông ta suốt thời gian vừa rồi. Cô ta đã đi theo ông ta suốt quãng đường từ thôn xóm nhỏ đó đến nơi này. Ông ta rất kiên nhẫn không có ra tay với cô ta, cô ta cũng rất kiên nhẫn, dường như biết một mình cô ta không phải là đối thủ của ông ta, nên vẫn luôn nhẫn nại, cho đến khi đến cây cầu đá này, mới chuẩn bị cùng đồng nghiệp của mình tấn công ông ta từ hai phía...

Trên mặt linh mục hiện lên nụ cười, ông ta nhanh chóng nói: "Thu phí điều ước."

"Hãy nhận lấy một phát súng của tôi."

Nói xong, ông ta thậm chí còn không nhìn, bất ngờ vung khẩu Shot-Gun đến bên vai và bắn một phát về phía sau.

"Bùm!"

Bóng người phụ nữ bay ra, bị bắn trúng vào giữa ngực và bụng.

Cho đến lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, là một cô gái ngoài hai mươi, trang điểm vô cùng thanh tú.

Người có năng lực của Thanh Cảng, Thần Bà.

"Đó là năng lực gì?"

Người phụ nữ tóc ngắn trên cầu sửng sốt khi linh mục nổ súng.

Thần Bà vẫn luôn là người làm việc rất cẩn thận, do đó đã đi theo linh mục lâu như vậy cũng không vội ra tay, cho dù là vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn cũng đạt tới hợp tác nhỏ với bản thân, mượn hành động của bản thẩn để che đậy động thái của cô ta...

Chỉ là ai có thể nghĩ tới linh mục thậm chí còn không nhìn mà đã bắn cô ta?

Thần Bà trông giống như đã chủ động tiến đến họng súng của ông ta.

Trong lúc lo lắng, cô ta cũng đã nhanh chóng bóp cò và bắn liên tiếp ba phát súng.

Có thể nhìn ra được cô ta cũng không phải là người có năng lực hệ người nhện, nhưng súng của cô ta lại rất chuẩn xác, dưới tình huống cách linh mục chưa đến ba mươi mét, ba viên đạn đều bay tới giữa ngực và bụng của linh mục một cách lạnh lùng và tinh xảo khác thường, trùy cầu tính sát thương là ưu tiên hàng đầu.

Mặc dù gọi là bắt giữ nhưng khi đánh nhau với kỵ sĩ của Giáo hội Khoa học và Công nghệ thì ai cũng không dám lưu tình .

"Đùng!"

Cùng lúc Trần Tinh nổ súng, Tửu Quỷ trông bộ dạng nữ sinh trung học đang ngồi trên trụ cầu ở bên cạnh cũng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt bình giữ nhiệt ở phía sau trụ cầu, dường như lo lắng sẽ bị đạn lạc bắn trúng, sau đó những ngón tay mảnh mai của cô ta đan xen vào nhau... tạo thành một dấu ấn.

"Chết phải ưu nhã."

Cùng lúc đó, học sinh tiểu học trên cầu chợt gập lại máy tính của mình.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy trốn vào nơi an toàn.

"Đùng!"

Phối hợp chặt chẽ với hành động của những người trên cầu, một tiếng súng đột ngột vang lên ở phía xa.

Đó là Bích Hổ ẩn nấp trong bóng tối và nổ súng.

Chỉ nháy mắt, linh mục đã chịu phải nhiều đòn tấn công cùng lúc.

Ông ta cũng không thèm nhìn, bắn một phát súng vào phía sau và lập tức trúng vào một người.

Điều này là do ông ta đang thu nhận báo đáp của mình.

Khi phát hiện có người đi theo phía sau mình, ông ta đã đồng ý nguyện vọng đi theo sau mình của người này.

Theo logic này, ông ta đương nhiên có thể thu cái giá tướng ứng mà đối phương phải trả.

Đối phương đang trả nợ, cho nên dù nổ súng thế nào thì đối phương đều sẽ bị trúng đạn.

Nhưng sau khi phát súng này bắn ra, ông ta linh cảm được có điều gì đó không ổn.

Sau lưng tuy có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng đồng thời cũng kèm theo tiếng cỏ sột soạt vang lên. Thế là, ông ta thừa lúc xoay người hạ eo né tránh viên đạn trên cầu bay tới, quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm chỉnh tề, bò nhanh trong bụi cỏ.

Người phụ nữ đó trúng đạn, nhưng vẫn chưa chết.

Đồng thời cũng vào lúc này, ông ta cảm thấy cảnh vật xung quanh dường như bắt đầu trở nên hư ảo.

Như thể cảnh thực đang lui đi, để lộ ra một thế giới đỏ tươi, đồng thời dần dần thâu tóm lấy bản thân.

Đây là một loại lực lượng làm biến dạng ngũ quan.

Viên đạn chẳng biết từ đâu bay ra, cực kỳ xảo quyệt và xấu xa, hướng thẳng đến hạ bộ của bản thân.

... Có thể khẳng định rằng viên đạn này chắc chắn xuất phát từ tay của hệ người nhện.

... Hơn nữa còn là một gã hệ nhện rất ti tiện và nham hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận