Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1342: Thứ đáng giá để kiên trì nhất trên đời này (2)

“Ong…”

Những hạt màu đen ở trong đôi mắt của Lục Tân càng ngày càng rõ ràng, thời điểm chấn động càng ngày càng mạnh, không chỉ có những thứ đối ứng trong thành phố của Thanh Cảng với vực sâu bị tác động, cho dù là bầu trời, cũng có một số thứ như đã cảm nhận được gì đó, trong giây phút nào đó như đã cảm nhận được sự kinh sợ tột độ.

Trên không trung, bên cạnh Mặt Trăng Đỏ thật lớn kia, có hai kẽ nứt bỗng xuất hiện, như là những khe rãnh thật dài bị xé rách..

Bên trong khe rãnh, là đôi đồng tử hờ hững mà lạnh lẽo, đang cúi đầu nhìn xuống đây…

Giờ khắc này, uy áp tinh thần cường đại, như là xuất phát từ hải dương không trung của Thanh Cảng lại tiếp tục chậm rãi trầm xuống một đoạn nữa.

Cũng vào trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Lục Tân hơi đổi, nhìn thẳng vào nó.

Vì thế, hai bên ánh mắt va chạm vào nhau, khiến cho hải dương không trung của Thanh Cảng bỗng nhiên nổi lên một trận phong ba bão táp thật lớn.

Cặp mắt kia, trong nháy mắt khép lại, biến mất không thấy nữa.

Những hạt màu đen trong ánh mắt của Lục Tân vào lúc này cũng hơi hơi mất đi, dần dần biến thành một đôi mắt trắng đen rõ ràng, hơn nữa còn vô cùng thấu triệt.

Nhưng khác hoàn toàn so với trước đây.

Cũng không phải bởi vì phát tiết cơn tức giận, hay là cảm xúc của anh đột nhiên chuyển biến mà biến mất.

Lúc này đây, là Lục Tân muốn cho nó biến mất, thì nó sẽ biến mất.

Lần đầu có được cảm giác tự do đến như vậy, trên khuôn mặt của Lục Tân không tự chủ được mà nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

“Bộp bộp…”

Là mẹ anh đang đứng ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay.

Lục Tân phát hiện, Mặt Trăng Đỏ lớn đến mức bất bình thường vừa rồi chợt không thấy nữa.

Thay vào đó, mà một mảnh trăng khuyết lẩn khuất sau mây đen ở phía xa xa.

Đám người xếp thành từng hàng từng hàng dài xung quanh cũng không thấy đâu nữa, tất cả những thứ trong thành phố đều trở lại bình thường, mà bản thân anh giờ này đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống thành thị bên dưới, đúng là tòa cao ốc được được hoàn chỉnh mà trước kia Thanh Cảng đang tu sửa cho Oa Oa.

Quay đầu nhìn về phía mẹ mình, Lục Tân hơi hơi có chút tiếc nuối, nhẹ giọng nói: “Vẫn là không thể làm được hoàn chỉnh.”

“Rất tốt.”

Mẹ nhìn Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Tựa như những lời hứa dễ dàng được thốt ra thì đều không đáng tin, phương hướng ra sao cũng chỉ có con mới có thể quyết định.”

“Không nên gấp gáp đưa ra quyết định, bởi vì chuyện này cho dù là đối với con, hay là đối với thế giới này đi chăng nữa, đều rất quan trọng.”

Nhìn biểu cảm vui mừng của mẹ mình, Lục Tân bỗng nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Tỷ như, chỗ trống ba năm kia, trong trí nhớ của anh vẫn luôn trắng xóa, không ai có thể điền vào, kể cả anh làm như thế nào.

Anh hiểu rõ, tất cả những điều xảy ra ở hiện tại, có lẽ đều có liên quan đến chỗ trống rỗng kia.

Lại tỷ như, người mẹ mà có thể khiến cho anh cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu này của anh, đến tột cùng có năng lực như thế nào?

Nhưng cuối cùng, anh lại chỉ cười cười với mẹ mình, nói: “Sau khi tìm được, có phải con sẽ không cần tuân thủ quy tắc nữa hay không?”

Mẹ anh mỉm cười, nói: “Con nói xem?”

Lục Tân lắc đầu, cười nói: “Con chỉ biết là bản thân vì cái gì mà cứ luôn luôn tuân theo một quy tắc.”

“Cuối cùng vào lúc này con cũng đã hiểu ra, vì sao trước kia khi đối mặt với số tám, con lại không có tự tin đến như thế.”

Nói dứt lời, anh chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, nhìn đám nhân viên vũ trang của Thanh Cảng vừa mới ở trong trạng thái an tĩnh nhưng lại bởi vì cặp mắt trên không trung kia mở ra một lần nữa mà trở nên rối loạn hết lên, từng ngọn đèn được thắp sáng lên, một đám người lại một lần nữa chuẩn bị pháo điện từ.

Khẽ thở dài: “Cũng giống như con trước kia vẫn luôn cho rằng con rất thích Thanh Cảng.”

“Nhưng thật ra Thanh Cảng càng giống như là người thầy của con hơn.”

Sự xôn xao ồn ào xung quanh càng ngày càng lớn, các loại điện trường lưu thanh ở trong dây điện, hoặc là dưới hình dạng sóng phát tán ở trong không trung.

Trên không trung phía xa xa, có một bóng dáng vặn vẹo xuất hiện, sau đó dần dần trở nên ổn định, phác họa thành dáng vẻ Oa Oa đang cầm ô.

“Là tôi…”

Lục Tân nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Oa Oa, giải trừ mối hiểu nhầm này.

Oa Oa ở trên không trung, chậm rãi bay lại đây, trên khuôn mặt còn mang theo ý mỉm cười ngọt ngào, dường như đang muốn nói, bản thân cô ấy đã sớm biết.

Trong khoảnh khắc ấy, mẹ anh cũng cười rất hạnh phúc.

Bà ấy đột nhiên nắm túi xách lên, chậm rãi đi về phía trước, đi tới bên cạnh Oa Oa, nhẹ nhàng giơ tay lên, nâng cằm cô ấy lên.

Oa Oa ngốc ngốc, cũng không dám động đậy, bị người mẹ đang nâng cằm kia của anh đánh giá trên dưới.

Lục Tân đứng ở bên cạnh nhìn, cũng cảm thấy có chút ngây ngốc.

Cảm giác cảnh tượng trước mặt này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?

“Không tồi.”

Mẹ anh đã quan sát đánh giá Oa Oa xong rồi, sau đó bà nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô ấy một chút, cười nói: “Thông minh hơn một chút thì tốt quá rồi…”

Oa Oa ngây ngốc, cúi đầu, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.

“Đi thôi!”

Mẹ anh vô cùng hài lòng mà gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lục Tân, sau đó nâng nhẹ khuỷu tay của bản thân lên.

Lục Tân vội vàng đuổi kịp, đặt nhẹ tay lên khuỷu tay của bà, sóng vai cùng nhau đi về phía trước.

“Buổi tối ngày hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt…”

Mẹ anh nhẹ nhàng vui vẻ cười, nói: “Ngày mai lên bục giảng, làm một chút huấn luyện cho đám nghiên cứu viên ít tóc kia đi…”

“Hả?”

“Làm sao vậy? Con đang lo lắng mẹ không thể đứng lớp giảng bài cho bọn họ hay sao?”

“Không phải, thế nhưng con không am hiểu việc giảng bài cho lắm…”

“Không sao đâu, không phải khi tới Thanh Cảng, bọn họ đã dạy cho con rất nhiều thứ hay sao? Chúng ta tất nhiên cũng phải dạy lại cho họ một số thứ chứ.”

“Chuyện này…”

“Có thể ra đời một vị chúa cứu thế thì đúng là vô cùng may mắn, nhưng nếu như bị buộc trở thành chúa cứu thế, thì lại là bi ai!”

“Cho nên, bản thân bọn họ học thêm một chút cũng tốt…”

Lục Tân không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể quay đầu nhìn về Oa Oa đang thành thành thật thật đứng ở phía sau lưng anh mà vẫy vẫy tay, mở miệng nói:

“Ngày mai gặp lại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận