Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 254: Ông đã bị bao vây rồi (2)

Trong sảnh, mọi người không ngừng đổ xô về phía Lục Tân, và khuôn mặt của họ trở nên nham hiểm và xấu xa.

Nhưng sau khi bị Lục Tân chặn lại hoặc né tránh, động tác của bọn họ đột nhiên dừng lại, mơ hồ một hồi rồi hoảng sợ la lớn.

Đồng thời lúc hét lên, lại một người khác lộ ra ánh mắt u ám.

Cả sảnh trở thành một thế giới kỳ lạ và vặn vẹo, tất cả mọi người đều sợ hãi trước những sự kì quái liên tục xảy ra và hoảng sợ hét lên, nhưng trong đám người hoảng sợ và la hét này, không biết khi nào, có người đột nhiên thay đổi sắc mặt và tấn công giết anh.

Cảnh tượng này giống như phiên bản nâng cấp của một cơn ác mộng, tạo cho người ta cảm giác cả thế giới đều sẽ hại mình ….

Trong hoàn cảnh này, Lục Tân chỉ có thể không ngừng rút lui, tránh xa mọi người.

Dần dần, anh đã lui vào bên tường, hơi cau mày, và dứt khoát rút lui ven theo vách tường.

Anh một tay ôm Lý Mộng Mộng, như thể bỏ qua trọng lực, lui về phía bức tường, sau đó cau mày nhìn xuống.

Hành động kỳ lạ này lập tức khiến toàn bộ sảnh càng thêm hoảng loạn.

Ngay bên ngoài khách sạn, một số người vẫn tò mò đi qua và ló đầu nhìn vào bên trong.

Người đến hóng hớt tập trung ngày càng nhiều, tự nhiên sẽ càng nguy hiểm….

“Hóa ra cậu không phải người thường …”

Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tân trực tiếp lui về phía vách tường, phía dưới, một ông chú cầm cặp đựng giấy tờ đột nhiên ngẩng đầu, dưới cặp kính, ánh mắt u ám nhìn Lục Tân, thấp giọng cười nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta có lẽ cũng được coi là đồng loại mới đúng …”

“Nếu đã là đồng loại, sao cậu còn chống đối tôi?’

“Giao cô gái này cho tôi, cậu chọn người khác tôi có thể giúp cậu, chúng ta có thể bắt tay hợp tác…..”

“Chỉ cần chúng ta muốn, thành phố này tất thảy đều là của chúng ta, không phải sao?’

“Chỉ cần chúng ta muốn, không gì là không có được.”

Lục Tân cúi đầu nhìn ông ta, nói: “Bây giờ ông thực sự đã phạm pháp rồi.”

“Ha ha….”

Người đàn ông trung niên cầm cặp đựng giấy tờ cười thầm, cho rằng Lục Tân đang chế giễu mình, lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã muốn tìm cái chết, tôi sẽ giúp cậu, mặc dù rất nhiều người ở nhưng thật tiếc không có súng…nhưng điều đó không quan trọng… Tôi có thể tìm người có đem súng.”

Khi đang nói chuyện, vẻ mặt ông ta đột nhiên trở nên hoang mang, một lúc sau, anh ta bừng tỉnh, sau đó trở nên hoảng sợ.

Ông ta chỉ tay vào Lục Tân và hét lớn, “Ma ... ma …”

Ngay cả Lý Mộng Mộng, người được Lục Tân ôm và trốn trên tường, người cũng đã run như cầy sấy.

Cô ta bị Lục Tân kéo vào tường, thực ra cô ta cũng sợ hãi như vậy..

Nhưng thay vì la hét, cô ta chọn nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống, cũng không dám nhìn Lục Tân.

Những hành động và sự khác thường của Lục Tân nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Nhưng sự hỗn loạn bên dưới và vẻ hung ác chợt hiện trên gương mặt của mọi người cũng khiến cô ta cảm thấy kinh hãi.

“Chuyện gì đang xảy ra ... chuyện gì đang xảy ra vậy.…”

Cô liên tục nhắc đi nhắc lại những lời này, như thể lý trí của cô bị đánh bay hết lần này đến lần khác.

“Không sao đâu, đừng sợ, trên đời này có vài kẻ điên …”

“Nhưng cũng sẽ có người bảo vệ cô.…”

Lục Tân nhẹ giọng an ủi cô, sau đó bắt đầu nhanh chóng trượt xuống tường, đặt Lý Mộng Mộng sang một bên.

Qua ô cửa kính trong suốt, anh nhìn thấy một cảnh sát đang lao tới rất nhanh.

“Xem chừng cô ấy, còn nữa..... đừng giỡn nhây với cô ấy…”

Lục Tân dặn em gái vài câu sau đó anh nhanh chóng chạy nhanh về phía trước….

Lúc này anh đã mượn sức mạnh em gái mình, động tác linh hoạt, mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, dưới ánh đèn sáng tối trong sảnh, có mùi kỳ lạ. .

Tuy nhiên, so với khi em gái giúp anh, động tác của anh vẫn còn vụng về và chậm hơn, nhưng may mắn thay, điều này cũng giúp anh lao ra cửa khi người cảnh sát lao vào sảnh.

“Bùm bùm bùm …”

Người cảnh sát xông vào đại sảnh, trong tay cầm súng, giơ tay muốn bắn.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ u ám và điên cuồng, thậm chí anh ta còn không quan tâm xem đang bắn ai, anh ta chỉ muốn bắn viên đạn.

Nhưng cũng đúng lúc này, Lục Tân lao đến, giật mạnh cổ tay anh ta lên khiến đạn bắn lên trần nhà.

Bước tiếp theo, Lục Tân nắm lấy cổ anh ta, nhưng lại nhận thấy rằng khuôn mặt của anh ta đã trở nên có chút bối rối,.

“Ha ha, cái này còn chưa đủ sao?”

Cùng lúc đó, một cô bé phía đằng sau Lục Tân đột nhiên phá lên cười, khuôn mặt non nớt đầy vẻ phấn khích: “Không sao đâu, cậu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tôi thậm chí còn có thể đến đội quân tuần tra thành phố để lấy súng tiểu liên….”

Vừa la hét, cô vừa vung cây bút chì trong tay đâm mạnh vào lưng Lục Tân.

“Đủ rồi…”

Lục Tân lùi lại một bước, trầm giọng nói.

Anh thậm chí còn không ra tay, bởi vì anh biết rằng kẻ kia chắc chắn sẽ né được.

Quả nhiên, khuôn mặt của cô bé trở nên bối rối, và sau đó cô bật khóc.

Ở phía bên trái, một ông già đang nằm trên mặt đất và có vẻ như bị sự hỗn loạn ở đây dọa cho co rúm lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trong mắt hắn không giấu nổi tia giễu cợt: “Cậu sợ rồi?”

Lục Tân cau mày nhìn ông lão.

Và ông lão nhìn anh một cách hung hăng với vài ý khiêu khích.

Sau đó Lục Tân chậm rãi cúi đầu xuống, giơ tay ấn vào lỗ tai trái của anh, nói tiếp: “Thời gian có lẽ đủ rồi?”

Không biết bên tai trái của anh truyền đến âm thanh gì, anh gật đầu nói: “Vậy thì tốt.” “Cậu đang nói chuyện với ai?”

Ông lão đột nhiên có chút cảnh giác mà nhìn anh chằm chằm. “Tạm được rồi.”

Lục Tân cau mày nhìn về phía ông lão, nói: “Đội quân tuần tra đã bao vây nơi này, ông đừng có ồn nữa được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận