Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 374: Thực hiện giai đoạn thứ hai (1)

“Phựt…”

Một tiếng gió xẹt qua như dây điện trên không bị kéo căng đến mức đứt ra.

Hư vô, lại mang theo một cảm giác thần bí.

Lại có một tia bức xạ sức mạnh tinh thần được khuếch tán, một đường kéo dài đến các hướng trong thành phố.

Loại bức xạ của sức mạnh tinh thần này lan tràn khắp thành phố, xuyên qua vách tường, sắt thép, thân người, chỉ có một số sản phẩm bằng kính mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được nó. Mỗi một lần âm thanh dao động bức xạ vang lên, loại bức xạ này đều sẽ liên tục lan về những nơi xa, từ vị trí của khách sạn Đông Hải, một đường khuếch tán ra bên ngoài, đến tận rìa của thành chính, sức mạnh bức xạ mới dần dần suy yếu rồi biến mất.

Người bị loại bức xạ này ảnh hưởng, đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía quái vật mặc áo choàng đỏ.

Lúc đầu, chỉ có cảm giác vừa tò mò vừa hoảng sợ, muốn nhìn xem là cái gì.

Sau khi nhìn một lúc lâu, sẽ cảm thấy con quái vật áo choàng đỏ đó trở nên càng càng ngày càng rõ ràng ở trong tầm nhìn của mình.

Đối với rất nhiều người, thậm chí bao gồm một số đội viên của tiểu đội đặc công cùng người có năng lực, đây là lần đầu tiên nhìn thấy rõ quái vật tinh thần.

Rất nhiều người nhìn thấy quái vật tinh thần, cũng chỉ là một khối tinh thần lực xoắn lại mà hỗn loạn.

Chỉ có thể thông qua không khí vặn vẹo xác định sự tồn tại của nó.

Chuyện có thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần, đương nhiên hấp dẫn người vẫn luôn nhìn nó theo bản năng.

Sức hấp dẫn này cũng không mạnh, nhưng bởi vì như thế mà càng khiến người ta khó có thể phát hiện.

Ở trong cái nhìn chăm chú đáng sợ này, rất nhiều người cũng không phát hiện, chính mình đang trở nên mệt mỏi, có cảm giác càng ngày càng khốn đốn, nhưng bởi vì lúc này, bọn họ có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, adrenalin tăng vọt từ cảm giác ngạc nhiên cùng sợ hãi trong lòng, loại lấn át cảm giác tinh thần lực bị cắn nuốt lại rất nhỏ, cho nên bọn họ thậm chí không biết chính mình đang mất cái gì.

Ở những nơi khác trong thành phố, có người ngã ngồi ở trong phòng, si ngốc nhìn con quái vật tinh thần kia, giống như đang quỳ lạy.

Có người ngơ ngác đứng tại chỗ, bản thân giống như biến thành pho tượng.

Thậm chí, cơ thể của một số người bắt đầu trở nên khô quắt, giống như một đóa hoa khô héo.

Đặc tính lây nhiễm của “sứ đồ áo đỏ” đang tăng mạnh…”

“Dựa vào kiến nghị của nhóm phân tích thông tin tức đã đưa ra, nhanh chóng nhắc nhở dân chúng, không được nhìn thẳng vào quái vật áo đỏ…”

Lúc này Trần Tinh đã đi đến chỗ của Lục Tân, cô ta cũng nghe thấy con quái vật tinh thần áo choàng đỏ cách một khoảng thời gian, sẽ phát ra âm thanh sóng xung kích khuếch tán, loại âm thanh này sẽ có sức hấp dẫn nhất định đối với cô ta, không nhịn được muốn quay đầu nhìn xem, nhưng cô ta lại dùng sức mạnh ý chí của mình để khống chế bản thân, cũng đã đưa ra cảnh cáo cùng nhắc nhở với tất cả nhân viên đang thực hiện nhiệm vụ xử lý.

Chỉ cần sử dụng sức mạnh ý chí để khống chế chính mình, không nhìn nó, hoặc là không nhìn chăm chú thời gian dài, sẽ có thể không bị lây nhiễm.

Nhưng Trần Tinh hiểu, mặc dù con quái vật tinh thần này xuất hiện lần đầu tiên, khi đó thậm chí còn không biết nó có thể cắn nuốt sức mạnh tinh thần của những người khác khi bị nhìn chằm chằm, dựa vào những chú ý về nguồn lây nhiễm, Trần Tinh cũng đã nhắc nhở mọi người không được nhìn con quái vật tinh thần kia, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều người bắt đầu nhìn chằm chằm nó, loại lây nhiễm này gần như không có cách nào ngăn chặn.

Không phải mỗi người đều có đủ sức mạnh ý chí để khống chế bản thân không nhìn con quái vật áo choàng đỏ khổng lồ kia.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính xử lý nó.

Trước khi nó cắn nuốt hết tinh thần lực của hầu hết mọi người ở trong thành phố này.

“Hình như đây là lần đầu tiên đơn binh tỏ vẻ không chắc chắn về việc xử lý con quái vật tinh thần này…”

Trong lòng Trần Tinh vô cùng nặng nề.

Vừa rồi ở trong kênh, nhóm phân tích thông tin đã đưa ra kiến nghị không cho Oa Oa ra tay đối phó với áo choàng đỏ kia.

Cho nên, bây giờ cô ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng đến nơi khác.

Là người lãnh đạo trực tiếp đầu tiên chiêu mộ đơn binh tham gia, cũng nhìn biểu hiện của anh càng ngày càng kinh người từng bước một, Trần Tinh vẫn luôn có sự chờ mong rất lớn đối với thực lực của đơn binh, cho nên, khi cô ta bó tay không còn cách nào, mới không nhịn được hỏi ra vấn đề này.

Nhưng mà, ngay cả chính đơn binh cũng cảm thấy “nguy hiểm”, vậy cô ta cũng không thể cưỡng ép yêu cầu Lục Tân đi xử lý.

Dù sao Bộ phận thông quan đặc biệt cũng không phải quân đội.

Lục Tân không cẩn thận giải thích với Trần Tinh, chính mình nói “nguy hiểm”, cũng không chỉ chính mình nguy hiểm.

Lượng cấp tinh thần của con quái vật tinh thần áo choàng đỏ rất cao, rất dễ để xác định được điểm này.

Nhưng khiến anh cảm thấy khó chịu chính là, con quái vật kia hình như không chỉ có vấn đề về lượng cấp tinh thần cao, mà nó còn có rất nhiều chỗ kỳ quái. Trực giác của Lục Tân cảm thấy, nếu bản thân trực tiếp đi đối phó với con quái vật tinh thần kia, kết quả nhất định sẽ vô cùng không tốt.

Lúc này trong lòng anh cũng rất phức tạp.

Một mặt, giống như có chút xúc động muốn tiến lên, làm một vố lớn với con quái vật tinh thần đó.

Nhưng còn một mặt khác, lý trí của anh lại nói cho anh biết, nếu mình thật sự làm như vậy sẽ hủy diệt hết tất cả.

Loại tâm lý phức tạp này khiến Lục Tân tạm thời bảo trì trầm mặc.

Anh chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhíu mày, giống như đang làm rõ xem mình đang suy nghĩ cái gì.

Oa Oa đứng bên cạnh cũng yên lặng nhìn anh.

Cô bé không biết Lục Tân đang phiền não cái gì, chỉ cảm giác anh rất phiền não, cho nên bản thân cũng rất phiền não.

Cũng ngay thời khắc nguy cấp như vậy, khi tất cả mọi người đang rơi vào bầu không khí áp lực mà trầm mặc kỳ dị, ở phía xa bỗng nhiên có đèn xe bật sáng, ba chiếc xe jeep nhanh chóng chạy về phía bọn họ, sau đó xoạt xoạt xoạt dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận