Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1237: Đội quân đơn binh xuất kích (2)

Cửu Đầu Xà im lặng, chín cái đầu hơi rụt vào cổ, có phần ngượng ngùng.

"Anh ta có thể nhìn thấy em gái, cũng có thể nghe thấy giọng nói của em gái..."

Lục Tân nhìn tên giống quái vật hơn giống người này thật lâu, khẽ gật đầu, cân nhắc đến hiện giờ đang lúc cần dùng người, trước mắt người này còn là loại làm việc không thu tiền, cho nên cũng không hỏi thêm, mà là quay đầu nhìn về phía lão Vương cuối cùng.

"Đừng nhìn tôi, tôi không đi."

Lão Vương trực tiếp ngưỡng cổ, cầm máy truyền tin và nói: "Tôi phải đi khử Dracula."

"Cái này..."

Bây giờ bản thân có thể lôi kéo tổng cộng chỉ có ba người này, còn đụng phải một kẻ không hợp tác như vậy.

Nhưng cân nhắc đến đối thủ của đối thủ chính bạn của mình, Lục Tân bất giác mỉm cười, hăng hái gật đầu:

"Được thôi..."

Câu này nói ra, Cửu Đầu Xà bên cạnh và Hạ Trùng ở một bên, đồng thời quay lại nhìn anh.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tại sao đơn binh lại có vẻ rất vui với chuyện có người đi trừ khử Dracula...

"Tất cả đều đã được thu xếp ổn thỏa..."

Lục Tân phớt lờ ánh mắt của họ và nhìn thành phố bên dưới tòa nhà một cách nghiêm túc:

"Vậy thì, bắt đầu thôi?"

Gió đêm nổi lên.

Mặt trăng đỏ trên bầu trời thành phố lẳng lặng nhìn xuống, phác họa cái bóng của họ thành đường nét vững chãi và chính trực.

"Vậy em đi trước đây, anh."

Cú Đêm là người đầu tiên tỏ thái độ, cậu ta nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kiên định, sau đó sải bước lùi về sau.

Ngay lập tức, cậu ta “xẹt xẹt”, trượt xuống mép tòa nhà như một cái túi vải rách.

"Ôi trời..."

Mọi người giật mình, vội vàng chạy tới bên mép nhìn xuống.

Chỉ thấy thân hình mũm mĩm của cậu ta rơi thẳng xuống đất như một cái túi vải rách.

Mắt thấy sắp rơi xuống thành một bãi như quả dưa hấu thối. Nhưng nơi cậu ta rơi xuống, lại đột xuất hiện một cảnh tượng quái dị. Đó chính là, những người đi đường xung quanh, bất luận là đang bắt người hay đang bị bắt, đều lập tức quay lại và nhìn thẳng vào nơi cậu ta sắp rơi xuống. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào điểm rơi, tạo thành một vòng tròn với các bán kính khác nhau.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cú Đêm rơi thẳng vào tâm vòng tròn và biến mất.

Giống như rơi vào một đại dương vô hình...

Thậm chí có thể nhìn thấy những người xung quanh đều run rẩy theo khi cậu ta rơi xuống, cúi đầu và dường như ngủ thiếp đi.

Lục Tân thậm chí có thể lờ mờ cảm thấy rằng, bóng dáng của Cú Đêm lờ mờ xuất hiện trong đại dương tinh thần xung quanh.

Hai cánh tay dính chặt vào người, giống như một con hải cẩu mập mạp, đầu nhô lên, nhanh chóng bơi về phía xa...

"Cậu ta đã tiến vào bên trong tinh thần của người khác..."

Hạ Trùng hơi giật mình, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Đây hẳn là năng lực của Hệ tạo giấc mơ."

"Có thể trực tiếp kéo người ta vào cảnh trong mơ, dùng cho chính mình, người này..."

"..."

"Có thể vào được Câu lạc bộ Trăng Máu, quả nhiên không ai là người bình thường, ngay cả kẻ ngốc 100.000 tệ cũng nhận..."

Cửu Đầu Xà ở một bên thấp giọng cười nói, sau đó chín cái đầu rắn đồng thời kéo dài ra.

Giống như chín con mãng xà đỏ, trong nháy mắt đã từ trên đỉnh tòa nhà bò xuống. Dưới ánh trăng đỏ, vảy màu đỏ như máu của chín con đại xà phản chiếu ánh sáng quỷ dị. Thuận theo bức tường bò đến dưới lầu dễ như trở bàn tay, sau đó lần nữa ngưng thành bóng người trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía Lục Tân, rồi chọn ra chiếc ô tô có giá trị nhất đang đậu bên đường, bấm còi, từ từ phóng xe về phía trước.

"Phải nói rằng, kiểu này là khá đủ..."

Lục Tân gật đầu, khẳng định thái độ không bao giờ quên phong thái trong mọi lúc của anh ta.

Chỉ là, anh ta như vậy có được coi là trộm cắp không?

"Xí, ngu đần."

Lão Vương phía sau khịt mũi hướng Cửu Đầu Xà biến mất, sau đó khoanh tay, lắc lư đi vào thang máy.

Lục Tân thở dài, đây mới là phong thái của một cao thủ thực thụ...

"Được rồi..."

Thấy họ đều đã đảm nhận chức trách riêng, Lục Tân cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn, cười nói với Hạ Trùng.

"Đội trưởng đơn binh, cô có phát hiện thấy..."

Hạ Trùng do dự một chút, mới cau mày nói: "Mấy người này thậm chí còn không hỏi làm gì thì đã xuất phát rồi?"

Lục Tân sợ run lên, hình như đúng là như vậy...

Những người khác đều nói đi là đi, chỉ có một người duy nhất biết mục đích của mình là đi giết Dracula.

Nhưng nghĩ lại, anh lại cảm thấy như vậy khá tốt: "Mấy người đồng đội này, hình như cũng không có cách chấp hành điều gì quá nghiêm túc thì phải?"

"Không để họ xem tình thế mà làm càng dễ cho ra hiệu quả..."

"Tình hình khẩn cấp, cũng không lo tới được."

Sau khi Hạ Trùng hơi bối rối, cô ta cũng trở nên nghiêm túc, vẻ mặt hơi căng thẳng, nghiêm túc nhìn Lục Tân, nói: "Anh đơn binh, hiện tại tôi cần đi tìm Bộ đội phụ linh và các thành viên khác trong đội để hội họp, làm hết sức có thể để điều tra ra sự thật về tình cảnh hiến tế này của Hỏa Chủng, cùng với kế hoạch của bọn họ, tập trung lực lượng của chúng ta để tiến hành ngăn chặn. Trước khi điều này được thực hiện, chúng ta phải dốc sức ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm, đúng không?"

Nói rồi, cô ta chỉ vào tai mình và nói: "Tôi có tần số của anh, tôi sẽ chia sẻ thông tin với anh nhiều nhất có thể!"

"Được thôi."

Lục Tân nở nụ cười đồng ý, đưa mắt nhìn theo Hạ Trùng cũng nhanh chóng chạy về phía cửa an ninh, trước khi đi vào còn quay đầu nhìn lại.

Cô ấy siết chặt nắm tay và nói: "Vì nền văn minh và trật tự của thế giới..."

"Ừm ừm..."

Lục Tân cũng nắm chặt nắm tay phối hợp, sau đó nhìn cô ấy biến mất ở cửa.

Trên nóc tòa nhà này, chỉ còn lại gia đình họ.

Ẩn mình trong bóng đen thăm thẳm, người cha như một người khổng lồ nhìn xuống đám đông hỗn loạn ở tầng dưới.

Ngồi trên vai anh, cô em gái với vẻ mặt hơi phấn khích.

Lục Tân đứng ở bên mép tòa nhà, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thành phố điên cuồng bên dưới, vẻ mặt dần trở nên hưng phấn.

Hai cánh tay hơi dang rộng, rơi tự do xuống tầng dưới, tiếng cảm khái khẽ khàng vang lên:

"Một trăm triệu tệ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận