Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 411: Lão viện trưởng của cô nhi viện (2)

Lục Tân không có kiên nhẫn để xem những thứ này, anh chỉ thoáng đảo qua rồi liền tiếp tục nhìn sang phía sau.

Lật liên tục vài trang, anh đã trông thấy một tấm hình.

Sau tấm hình kia có ba chữ Vương Cảnh Vân được viết bằng bút thô.

Đầu Lục Tân bỗng nhiên nảy lên, sau đó anh từ từ lật ảnh chụp lên, một người mặc áo khoác trắng liền rơi vào tầm mắt.

Trên tấm ảnh là một người đàn ông trung niên nhìn rất nho nhã, thoạt nhìn, dường như tấm ảnh được chụp ở viện nghiên cứu nào đó hoặc là lúc làm việc ở những nơi khác. Ông ấy mặc áo khoác trắng, dáng dấp gầy gò, nụ cười thân thiết cởi mở, mang một loại khí chất khiến cho người ta dễ chịu.

Lục Tân trầm mặc, khi xem tấm hình này, bỗng nhiên có rất nhiều hình ảnh tạp nham tràn vào trong đầu óc của anh.

Trong đó, là hình ảnh viện trưởng điềm đạm đang giảng bài cho mình và các bạn nhỏ khác.

Có cảnh ông ấy dẫn theo mình và những người khác cùng tập thể dục theo đài.

Có cảnh ông ấy đang hoài niệm và giảng giải về cuộc sống của thời đại văn minh trước khi trăng máu xuất hiện ở dưới những ngôi sao.

Tất cả cảnh tượng này chồng chéo lên nhau, như thật như giả, bọn chúng không ngừng xuất hiện trong đầu anh, sau đó bỗng nhiên biến mất, cuối cùng, tất cả hình tượng cũng bắt đầu trở nên trong suốt, biến mất, chỉ có còn lưu lại gương mặt người đàn ông kia trong những cảnh tượng đó, sau đó từng chút từng chút lại chồng lên nhau, cuối cùng chồng lên cái người trên tấm ảnh này, hoàn toàn ăn khớp.

Lão viện trưởng.

Đây là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ lúc nhỏ của Lục Tân.

Ông ấy dạy cho Lục Tân những thứ tốt đẹp và tất cả lương thiện liên quan tới thế giới này.

Hoá ra ông ấy còn là một người chủ nhiệm của viện nghiên cứu, chẳng trách lại hiểu được nhiều như vậy...

Lục Tân nhìn thấy ông ấy, trong lòng liền sinh một loại cảm giác ấm áp mà lại có hơi trống rỗng...

Người viện trưởng được người ta tôn kính này đã qua đời trong vụ tai nạn kia rồi.

Chậm rãi nghĩ đến những vấn đề này, anh theo bản năng úp tấm ảnh chụp xuống mặt bàn.

Ngón tay lật qua lật lại, nhìn vào trang cuối cùng của bản văn kiện.

Đây là một tờ giấy mới tinh, cũng chính là một tờ có nhiều nội dung nhất, lít nha lít nhít chữ, còn có cả ảnh chụp được đóng dấu nữa.

Lục Tân nhìn lại, con ngươi chợt co vào:

Tạm thời tăng thêm nhiệm vụ điều tra "phòng thí nghiệm đào tẩu."

Tình báo mới nhất, có "người tiềm hành" phát hiện tung tích trợ thủ Trần Huân của chủ nhiệm phòng thí nghiệm đào tẩu Vương Cảnh Vân ở thành phố Bắc Thượng.

Ý định bắt lấy không có kết quả, chỉ tra được một số tư liệu bị tiêu huỷ một nửa.

Sau khi khôi phục tư liệu đã biết được, Trần Huân vẫn luôn tiến hành trao đổi thư tín với một vị chủ nhiệm nào đó, chú ý động tĩnh và tin tức ở Thanh Cảng và số liệu ghi chép liên quan đến bạo quân, nghi ngờ thí nghiệm vẫn luôn trong quá trình đang tiến hành, nghi ngờ người chủ nhiệm trao đổi thư từ qua lại với anh ta chính là Vương Cảnh Vân.

Có thể đưa ra phỏng đoán, phòng thí nghiệm đào tẩu ở ngay thành phố vệ tinh 2 của Thanh Cảng.

Xin nhanh chóng chứng thực và báo cáo.

Dưới những tin tình báo này, là một bức ảnh được quét mực tàu đen.

Tấm ảnh chụp kia mơ hồ không rõ ràng, nhưng có thể thấy rõ đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đi ngang qua đường, bị camera giám sát ghi lại được.

Dưới góc phải của bức ảnh quét còn có ngày tương ứng, là vào hai tháng trước.

Ngũ quan kia khiến cho Lục Tân cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vốn dĩ Lục Tân không có ấn tượng sâu với người này, có lẽ cho dù đã trông thấy thì cũng sẽ không nhận ra được, nhưng hết lần này tới lần khác Lục Tân đã từng gặp anh ta không lâu trước đây, anh đã thấy gương mặt này ở trong mộng cảnh tiềm thức lúc trước, anh ta đeo một cặp kính mắt bằng vàng.

Khi đó, anh ta đang chủ trì một cuộc thí nghiệm giải phẫu.

"Cộp!"

Lục Tân đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh lùng, mang một loại khí chất không thể nào tả được:

"Ông ấy chưa chết sao?"

Lông mày anh cũng đã nhíu chặt lại: "Sao ông ấy có thể không chết chứ?"

"Nếu như gã là anh ta, vậy viện trưởng kia là hạng người gì?"

"Bọn họ nói người trao thư tín qua lại với anh ta chính là Vương Cảnh Vân... Vậy, viện trưởng cũng còn sống à?"

Lúc này, người nhà đều trầm mặc nhìn anh, cho dù là cha bình thường hay nổi cáu nhất nhưng lúc này vẫn giữ vững trầm mặc.

Trong căn phòng trống, dường như Lục Tân đang lẩm bẩm lầu bầu.

Ký ức xuất hiện rối loạn, anh chợt phát hiện, mình ghi nhớ sâu sắc kĩ càng một vài chuyện, nhưng lại có rất nhiều chuyện không thể chắc chắn.

Nét mặt của anh trở nên méo mó, từ rõ ràng trở nên mê mang và quái dị, nhưng bên dưới lại ẩn chứa hung ác và âm trầm.

Loại biểu cảm hoàn toàn tương phản này, phảng như chia anh làm hai nửa.

Cảm giác nhức đầu nổi lên, có lúc đong đưa vang vọng.

"Ong ong "

Điện áp trong căn nhà cũ lại bất ổn, bóng đèn bắt đầu chớp tắt chớp tắt.

Lịch treo tường treo trên vách, bộ đồ ăn trong bếp, đĩa ăn trên bàn cũng bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư.

Mẹ, cha, em gái ở xung quanh bàn thì đều chỉ trầm mặc nhìn mình.

Trên mặt họ hiện lên biểu cảm thống khoái ngày thường rất hiếm thấy.

"Gâu gâu..."

Bỗng nhiên vào lúc này, trong căn nhà đột nhiên vang lên từng tiếng chó sủa.

Chú chó không có da kia nhanh chóng gặm lấy ống quần của Lục Tân, dùng sức kéo. Cùng lúc đó, Lục Tân cảm thấy gọng kính mắt mà mình đeo trên mặt đang toả ra một cảm giác mát rượi. Loại cảm giác mát rượi kia vẫn còn đang lan tràn, trên gọng kính có tơ mỏng màu đỏ tươi lan ra, bao trùm toàn bộ cái trán của anh. Nó tựa như một tấm lưới kỳ dị gắn vào đầu anh.

Cảm xúc kích động ở trong lòng Lục Tân đột nhiên cũng ổn định lại.

Cảm giác đau đầu của anh đang dần kéo đi, loại cảm giác hư ảo trong lòng cũng buông tha anh, anh quay lại hiện thực một lần nữa.

"Sao mình lại kinh ngạc như thế chứ?"

Anh lẩm bẩm: "Trong cô nhi viện của mình còn người sống sót, mình phải nên vui vẻ mới đúng chứ..."

Anh nói rất bình tĩnh nhưng lại không hề chú ý.

Lúc này, khóe miệng của anh đang kéo dài sang hai bên, tạo thành một độ cong quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận