Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 435: Hai người phụ nữ tranh đấu (1)

Lục Tân đứng giữa đường dưới ánh trăng máu, im lặng nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt.

Anh chưa từng thấy cảnh tượng như này bao giờ, và cũng không chắc chắn mình sẽ cứu ai.

Lúc này một người phụ nữ trong thôn đang nhảy múa trên đường hấp dẫn sự chú ý của anh.

Lúc trước Lục Tân đi theo viện trưởng thưởng thức không ít cái gọi là "Nghệ thuật cao cấp", nhưng lúc đó Lục Tân và đám đồng bọn của mình hoàn toàn không hiểu vị trưởng khoa già đang nhìn chằm chằm vào một nhóm phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng nhón chân nhảy múa có gì đẹp chứ.

Trong lòng cũng xem thường lão trưởng khoa.

Nhưng ngay lúc này, nhìn vũ điệu của người phụ nữ này, Lục Tân dần dần hiểu ra.

Điệu nhảy của người phụ nữ này dường như đang nói lên điều gì đó.

Người phụ nữ thông qua cơ thể của chính mình truyền tải một tin tức nào đó đến Lục Tân, người đang xem buổi biểu diễn.

Đó là một cô gái vẫn mang lòng nhiệt tình dù được sinh ra ở thế giới hậu tận thế.

Cô si mê nhảy múa, hy vọng có một ngày sẽ trở thành một ngôi sao lớn.

Vì thế, cô cùng một nhóm nghệ sĩ của đoàn ca nhạc biểu diễn ca vũ trong một thành phố kín cổng cao tường, lợi dụng tình hình tương đối ổn định hôm nay, cùng nhau khởi hành, ngồi xe, đi qua bức tường thành cao, chào đón bọn họ là những cuộc biểu diễn...

Cuộc sống nơi hoang dã đầy rẫy những bất tiện, mệt mỏi và tiền kiếm được lại ít.

Nhưng nhóm người này vẫn rất vui vẻ, mong muốn trở thành thế hệ siêu sao mới và được vô số người săn đón.

Nhưng một giấc mơ như vậy đã tan tành trong một ban đêm.

Một đoàn kỵ sĩ đã tấn công đoàn hát rong của họ khi đang cắm trại trong vùng hoang dã chỉ để cướp của họ một ít vật tư.

Ngay từ lúc mới hạ trại, bọn họ đã hỏi xung quanh và nhận được câu trả lời là không có đoàn kỵ sĩ nào.

Đương nhiên, bọn họ không ngờ tới ban đầu đoàn kỵ sĩ lại có thể là bất cứ kẻ nào.

Đội trưởng và tất cả những người trong đoàn đều bị giết chết, mà bản thân cô, không biết may mắn hay là bất hạnh vì nhờ có vẻ ngoài xinh đẹp mà bị đoàn kỵ sĩ dẫn theo, đi tới thôn làng này, hoặc có thể nói là hang ổ, trở thành một trong những chiến lợi phẩm.

Điệu nhảy của cô dần trở nên vặn vẹo kì dị, đầy cảm giác đau đớn thống khổ.

Thông qua kỹ thuật nhảy của cô, Lục Tân dường như có thể thấy được bộ dáng hàng đêm bị lăng nhục đánh đập của cô, cảm nhận được từng sự thống khổ đang tăng dần trong người cô. Anh thấy cô liều mạng cố gắng trốn thoát, nhưng lại bị bắt hết lần này đến lần khác, phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn.

Chân của cô xoay ngược vặn vẹo, đó là vì có người sợ cô chạy trốn, đánh gãy chân của cô.

Quần áo trên người tuột xuống theo động tác của cô, để lộ thân hình mảnh mai hấp dẫn.

Nhưng trên cơ thể đó, khắp nơi đều có dấu vết của tàn thuốc, cùng một số vết sẹo do lửa và châm cứu.

Đây là hình phạt do họ gây ra bởi vì cô không nghe lời.

Mái tóc rối bù bị hất tung lên một cách thô bạo, lộ ra khuôn mặt đầy vết dao của cô, đó là bởi vì có người lo lắng cô sẽ bị người khác coi trọng, bắt đi.

Rất xấu xí.

Những điệu nhảy của cô ấy bắt đầu trở nên vặn vẹo và kỳ lạ, từ cơn thống khổ đó ẩn giấu một sự hung ác.

Đó là quyết định trả thù của cô.

Cho dù đôi chân đã bị đánh gãy, cô vẫn phải nhún nhảy và chịu đựng cái kiểu đau đớn vượt quá giới hạn, bởi vì cô biết mình phải thật hấp dẫn người. Khuôn mặt đã bị hủy, thân thể đã trở nên bẩn thỉu không chịu nổi, cho nên thứ dùng được chỉ còn là điệu nhảy mà thôi.

Như thể niềm đam mê trong cả cuộc đời của cô chưa bao giờ mạnh mẽ hơn bây giờ, cô cố gắng học điệu nhảy kỳ lạ này trong đau đớn.

Tất cả mọi người đều bị cô mê hoặc.

Dựa vào điệu này, cô trở thành một ngôi sao lớn trong thôn.

Có người để thỏa mãn cô đã đi chém giết lấy thêm đồ, trêu chọc nhiều điểm tụ tập mạnh mẽ, kết quả bị đánh chết.

Có người vì tranh đoạt quyền sở hữu cô đã bị anh em trong lúc ẩu đả giết chết.

Không ngừng có đàn ông chết vì cô, còn cô thì cứ bị những người đàn ông khác chiếm giữ.

Cô lạnh lùng nhìn những người này làm trò hề, để bọn họ tranh đoạt, để bọn họ chém giết, khiến bọn họ làm ra nhiều chuyện kinh khủng.

Đây là việc duy nhất cô có thể làm được.

"Hừ..."

Lục Tân khẽ thở dài, giơ tay xoa mặt mình.

Anh đã hiểu thôn làng này đã xảy ra chuyện gì.

Vũ giả vẫn đang kể câu chuyện xưa của mình, cơ thể của cô ấy dưới ánh trăng máu đẩy cảm xúc của cô ấy lên đỉnh từng chút một.

Bà cụ khản cả cổ, thậm chí van xin đứa cháu nhỏ của mình dừng lại.

Vũ giả thống khổ, bà cũng thống khổ.

Bà hận chết người phụ nữ đã giết chết bốn đứa con trai của bà. Dưới góc nhìn của bà, bốn đứa con trai của bà đã đối xử với người phụ nữ đó rất tốt, còn chuyện cướp bóc đoàn hát rong rồi đánh gãy chân người phụ nữ, chuyện này đâu có thể làm gì khác, những nơi khác chẳng phải đều làm như vậy sao?

Lúc còn trẻ, chẳng phải chính bà cũng lưu lạc đến thôn này giống như thế sao?

Nhất là lúc này, bà thầm nghĩ muốn cứu đứa cháu nhỏ của mình mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận