Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 697: Bông hoa chết chóc (1)

Hiện giờ, đang vây quanh vùng nhà máy này, là một đám người chết đông như một cánh rừng.

Những người chết này rất giống người của đội quan sát và thu thập thông tin, chẳng qua, vấn đề của bọn họ nghiêm trọng hơn.

Người của đội quan sát và thu thập thông tin còn chưa có bị ảnh hưởng bởi ý chí khác, cho nên chẳng sợ khi bọn họ đã chết thì chuyện họ làm vẫn cứ là chuyện chính họ muốn làm, nhưng hiện giờ, đang bao vây mình lại là một đám người chết mà ngay cả ý chí cũng đều đã tan biến rồi.

Như vậy, bọn họ là cái gì?

Dùng sự thống khổ của chính mình để chế tạo ra pin cho quái vật tinh thần?

Lục Tân thực sự không muốn suy nghĩ, những người này nếu còn có thể tự cảm nhận, vậy thì, trong lòng bọn họ sẽ có cảm giác gì đây.

Thấy được nước mắt trên gương mặt của bé gái kia, anh cũng biết được đáp án.

Sự lo lắng lúc trước của viện nghiên cứu, xem ra, cũng không phải là không có căn cứ.

Người sống sờ sờ đều có thể biến thành pin được, vậy, làm sao mà vực sâu lại có thể không đi tới nhân gian?

“Anh, anh định làm thế nào đây?”

Em gái đáng yêu nằm sấp trên vai của Lục Tân, mái tóc đen ngắn mềm mại, nhẹ nhàng cọ xát gương mặt của Lục Tân trong gió.

Ánh đèn bốn phía dưới chân lờ mờ ảm đạm, kéo bóng dáng của Lục Tân thành một hình dạng vặn vẹo dài thược.

Như là một con rết dữ tợn.

Lục Tân có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cái bóng, lúc này, cha như là một người… nóng lòng giãy giụa để thoát khỏi dây cương… À, như là một vị đầu bếp kiến nghĩa dũng vi, gặp chuyện bất bình là nóng lòng ra tay, đã không thể kìm nén được mà muốn mang nguyên liệu nấu ăn về phòng bếp, để chúng nó tiếp nhận vận mệnh của mình vậy.

- Giải thích câu "kiến nghĩa dũng vi" nghĩa là Thấy việc nghĩa là muốn làm, thấy việc bất bình chẳng tha, sẵn sàng và luôn muốn làm việc nghĩa cứu giúp người khác. Hết giải thích.

Mẹ thì lại lẳng lặng đứng bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười tươi, nhẹ nhàng cảm khái: “Thực sự là một cơ hội rất tốt nhé…”

Lục Tân thở ra một hơi thật dài, đôi mắt anh nhắm lại, lại mở ra.

Đồng tử của anh hơi hơi co lại, giọng nói cũng có vẻ dịu dàng hơn so với bình thường: “Lãnh đạo đã từng nói, trong hoang dã chỉ có một người còn sống sót là con, đúng không?”

“Lời nói của lãnh đạo, vậy chắc chắn là sẽ không sai…”

“Cho nên, hãy làm cho vùng hoang dã này, chỉ còn có con là người sống duy nhất đi…”

“Rầm…”

Khi anh nói lời này, thân hình anh bỗng nhiên kéo dài, hai chân đạp lên mái nhà lợp thiết, nhanh chóng đánh về phía trước.

Cũng đúng lúc này, xung quanh vùng hố này, phía trên cả cánh rừng người chết màu đen bao vây toàn bộ nhà xưởng kia, chỉ trong nháy mắt, vô số ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía vị trí của Lục Tân.

Một con lại một con quái vật tinh thần màu trắng nhợt do vô số bóng người xếp chồng lên nhau tạo thành, trên người tản mát ra năng lượng căm ghét và thông khổ nặng nề đến mức làm cho lòng người kinh hãi, trong nháy mắt, lại xuất hiện biến hóa khác thường.

Thân thể của bọn chúng bỗng nhiên giãn ra, từng thể tinh thần trắng nhợt chồng lên nhau tạo thành thân thể kéo dài ra xung quanh.

Cảnh này khiến chúng nó trông như là một đóa lại một đóa hoa sinh trưởng trong khu rừng người chết tăm tối, hơn nữa đang dần nở rộ.

Một thể tinh thần trắng nhợt, là một cánh hoa nhỏ bé yếu ớt.

Giữa những cánh hoa lại là từng con mắt có vô số tròng đen, mỗi một tròng đen đều bắn ra một loại cảm xúc mãnh liệt.

Thống khổ, đau thương, hối hận, tuyệt vọng, bất lực.

Không thể không thừa nhận, loại đóa hoa như này, thế mà lại có chút mỹ cảm khác thường.

“Ong…”

Ngay lúc Lục Tân xông lên thì cái bóng bên cạnh anh cũng đã nhanh chóng dang rộng ra xung quanh, cảnh này khiến cho xung quanh thân thể anh gần như vẫn luôn được bao phủ bởi một mảnh hắc ám, theo bước chân chạy vội của anh, càng gần cánh rừng người chết kia, cái bóng này cũng trở nên càng ngày càng sậm màu…

Bỗng nhiên, nó dâng lên như là một tầng thủy triều tăm tối lạnh lẽo, dồn dập trào về phía mảnh rừng rậm người chết kia.

“Phạch!”

Cũng ngay lúc này, trên hướng mà Lục Tân tiến lên, một đóa hoa trắng nhợt nở rộ ở bên trên khu rừng người chết bay ra.

Đóa hoa này hết sức mỹ lệ, từ rừng rậm bên trong bay ra, đụng vào cái bóng màu đen kia.

Trong nháy mắt tiếp xúc với bóng đen, mặt đất bỗng nhiên bị dòng khí dao động vô hình cắt ra một cái hố sâu.

Đất đai mềm xốp dâng lên thật cao, như là một con sóng đang dâng trào.

Mưa bụi trên không trung tại một khắc này đều tạm thời dừng lại, nhưng ngay sau đó, trong lúc nhất thời lại bỗng nhiên chia năm xẻ bảy.

Từng mảnh cánh hoa nhợt màu với thủy triều màu đen thủy triều xé rách lẫn nhau, tiếng nổ lớn vang vọng trong không khí.

Tư thế xông lên phía trước của Lục Tân đang tức khắc bị ngưng lại, sau đó, thân mình anh ngã về phía sau.

Trên không trung, thân thể anh quay cuồng, sau đó, nhẹ nhàng đáp xuống trên nóc nhà xưởng.

Đồng tử nháy mắt co chặt lại.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt…”

Lục Tân nghe được tiếng nghiến răng bên tai, đó là em gái đã bắt đầu nổi giận, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô đều đã vặn vẹo, tay nhỏ gắt gao nắm lấy bả vai của chính mình, cảm giác như móng tay của cô đã muốn đâm vào thịt, đang tức đến nỗi thân thể cũng run rẩy.

Rầm, một mảnh sắt lá bị hất bay, lúc còn ở trên không trung cũng đã bị sức mạnh vô hình xoa thành một đoàn.

Đó là cha đang nổi giận, thậm chí còn có thể nghe được tiếng mắng to của ông: “Đáng chết, đáng chết, khốn kiếp, khốn kiếp!”

Lục Tân vốn dĩ muốn khuyên mấy người họ một chút, nhưng cuối cùng không có mở miệng.

Bởi vì anh phát hiện, chính mình cũng đang tức muốn chết.

“Đóa hoa kia, thế mà lại lợi hại đến vậy, lợi hại đến mức mà…”

“Đến mức độ có thể bức cha lui lại?”

“Tức chết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận