Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1183: Thể tinh thần miễn dịch ô nhiễm (2)

“Không thể cứ tiếp tục thế này được…”

Ý chí của cha đột nhiên thông qua cái bóng truyền vào trong não Lục Tân: “Mày sẽ không chịu nổi!”

Lục Tân được giọng của cha nhắc nhở, thoáng tỉnh táo lại.

Anh nhẹ nhàng lau máu tươi trên chóp mũi mình, phát hiện ra bản thân đang dần yếu đi.

Sau lần dốc hết sức phát huy năng lực của cha ở thành phố Ngưu Thủy, đã lâu rồi anh chưa phải gánh chịu gánh nặng lớn như vậy.

Nhìn thoáng qua thì thấy anh đứng bên cạnh ghế gỗ trên bờ sông, cái bóng bên chân lay động tiêu diệt từng đợt thể tinh thần màu đen thành tro, trông vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng Lục Tân lại cảm thấy một áp lực vô cùng nặng nề.

Người xung quanh đang tầng tầng lớp lớp kéo về phía anh.

Cho dù anh không hề nương tay, đã dốc hết sức để chống lại những thể tinh thần này, nhưng lại cảm nhận được một áp lực trước nay chưa từng có, tựa như một người đang đứng ở hạ du một con sông lớn, có mưu đồ muốn dùng súng phun lửa để làm bốc hơi hết toàn bộ nước dưới dòng sông…

Đây là một cục diện có vẻ bản thân đang chiếm ưu thế, nhưng thực chất lại là một cục diện khiến bản thân vô cùng thảm thương.

Dòng người đông đảo nối tiếp nhau từng đợt, tựa như là một vách tường màu đen dày đặc liên tục ép về phía mình, nhìn như anh đang đứng yên bất động, còn cha thì hoàn toàn dốc hết sức quét sạch bọn họ, cho đến tận bây giờ chưa từng có bất kỳ thể tinh thần nào chạm vào anh…

Nhưng mà cha có thể xử lý nhẹ nhàng như vậy, là bởi vì có màu đen hạt thêm vào.

Bản thân anh vận dụng sức mạnh màu đen hạt, không biết tới lúc nào sẽ đến giới hạn của bản thân.

Anh có thể cảm nhận được, thi triển thứ sức mạnh này đã quá tải với não bộ của anh.

Thậm chí anh còn cảm giác được mỗi một hạt màu đen xao động khắp đôi mắt anh, bộ não mềm nhũn của anh không chịu được những cú oanh tạc.

Giống như một miếng thạch trái cây…

Thậm chí trong lòng anh còn có một cảm giác hoang đường, nói: “Mình sẽ chết ư?”

“Mày sẽ không…”

Cái bóng màu đen di chuyển về phía trước, cha chắn trước mặt Lục Tân, cái bóng màu đen đổ ào về phía trước giống như thủy triều, nghiền nát hàng loạt hàng loạt người, đồng thời giọng nói trầm thấp của ông vang lên, mang theo cảm giác khác thường: “Nhưng kết quả còn đáng sợ hơn cả chết…”

Lục Tân hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía cha.

Cái bóng cao lớn màu đen thỉnh thoảng sẽ tạo nên một làn sóng màu đen lớn trước mặt anh, đánh lui dòng người màu đen kia.

Trong anh luôn có cảm giác trong đó có một cái bóng màu đen dùng đôi mắt màu đỏ như máu nhìn chằm chằm vào anh.

Trong giọng nói còn có thứ gì đó khác thường, khẽ nói: “Tao không biết giới hạn của mày ở đâu…”

“Nhưng mày không thể nào dùng được sức mạnh này mãi mãi, dù sao mày vốn không phải người đó…”

“Cho dù phải, thì cũng không được, ưu thế của một vị hoàng đế tuyệt đối không nằm ở mặt vũ lực liều chết xung phong trên chiến trường…”

Lục Tân có thể cảm nhận được thái độ của cha đã trở nên khác biệt với trước kia rất rõ ràng.

Ông cũng không phải người không tim không phổi, mà suy nghĩ rất cặn kẽ, cũng ám chỉ anh là gì.

Vì thế tâm trạng anh lập tức trở nên tốt hơn một chút, khẽ nói: “Nếu đã như vậy thì bây giờ phải làm sao đây?”

“Làm sao bây giờ...”

Cái bóng của cha đột nhiên phồng to ra, bao phủ những thể tinh thần đang đến gần, sau đó hủy diệt sạch bọn họ, nhưng sau khi làm xong, ông lại lập tức kiềm chế sức mạnh chờ những thể tinh thần màu đen phía sau tiếp tục tới gần, rồi lại tiếp tục ra tay.

Dường như ông cố ý dùng cách này để Lục Tân có thể nghỉ ngơi một lát.

Có thể cảm nhận được bên trong cái bóng màu đen có một ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía từng tòa nhà cao cao trong thành phố phồn hoa này.

Đồng thời có một giọng nói âm trầm vang lên, khẽ nói: “Để tao trở thành Lãnh Chúa Tinh Thần của thành phố này.”

“Nếu vậy tao sẽ có thể lấy hết tất cả sức mạnh tinh thần của người thành phố này, để chống lại bọn họ.”

“Để xem rốt cuộc là người trong thành phố này chết hết trước, hay là những thể tinh thần màu đen kia sẽ biến mất trước…”

“Ha ha, chơi như vậy là vui nhất, cho dù kết quả như thế nào, chúng ta đều sẽ không thua!”

“Quyết định dùng tính mạng của tất cả người trong thành phố ra cá cược một cách qua loa thế sao?”

Lục Tân khẽ than thở một tiếng: “Như vậy, không tốt lắm đâu...”

Anh hiểu dụng ý của cha, anh không thể làm làm ô nhiễm những thể tinh thần màu đen này được, nhưng có thể làm ô nhiễm người dân thành phố này.

Thành phố này, không ai biết rõ có bao nhiêu người đang ngủ say đâu.

Nếu cha trở thành Lãnh Chúa Tinh Thần của bọn họ, vậy sẽ có được sức mạnh tinh thần không thể đếm xuể được.

Không cần dựa vào chính mình, cha cũng có thể nghiền nát hết thảy.

Nhưng cuối cùng vẫn có khác biệt, Lục Tân rõ điều này, tinh thần ô nhiễm chia ra các cấp bậc cao thấp và mức độ khác nhau.

Cường độ ô nhiễm thấp cần nguồn lây nhiễm dùng sức mạnh tinh thần chính mình gây ô nhiễm cho những người khác, đây cũng xem là một loại tiêu hao.

Mà khi loại ô nhiễm này phát triển lên cấp bậc cao hơn, sức mạnh tinh thần của những người bị ô nhiễm sẽ bị nguồn lây nhiễm điều phối một cách thống nhất.

Đây là một loại quy luật, mà người có thể phá vỡ quy luật này ở một mức độ nhất định chỉ có Oa Oa của Thanh Cảng.

Ngược lại cha biết rất rõ về điều này.

Ông muốn trở thành Lãnh Chúa Tinh Thần của thành phố Hỏa Chủng thì nhất định phải cưỡng chế gây ra ô nhiễm sâu cho tất cả người trong thành phố này.

Thậm chí hoàn toàn khác với lúc ở thành phố Hắc Chiểu.

Khi ở thành phố Hắc Chiểu, Lục Tân còn có thể đưa ra yêu cầu với ông, ép ông chỉ có thể trừng phạt nhẹ đám người kia.

Không có dòng người lướt qua kia, cha không thể làm gì cả.

Nhưng bây giờ, dụng ý của cha đã lộ rõ, nếu Lục Tân muốn thắng những thể tinh thần mang theo hơi thở chết chóc hỗn loạn đó thì nhất định phải cho ông đủ quyền hạn. Đến lúc đó, mọi người đều sẽ bị ô nhiễm nặng nề, thậm chí không thể cứu chữa.

“Không đồng ý, không ngờ mày lại không đồng ý?”

Giọng cha rít gào, hỗn loạn đến mức khó có thể hiểu nổi:

“Mày thà bị những thứ hèn mọn kia mạo phạm mà không chịu để tao động vào những người ngủ say kia sao?”

“Đến chừng nào mày mới chịu hiểu rõ, đối với sự tồn tại của Lãnh Chúa Tinh Thần thì chúng như lương thực, như vũ khí...”

“Lương thực, vũ khí sao?”

Trên mặt Lục Tân hơi lộ ra vẻ bối rối, nhưng vẫn lắc đầu: “Không thể.”

Thậm chí cha đã có vẻ hơi phẫn nộ rồi: “Vì cái gì?”

“Đương nhiên là bởi vì...”

Lục Tân hít sâu một hơi, đứng thẳng eo, nói: “Trái pháp luật.”

“Mày...”

Cha bị câu nói của Lục Tân làm nghẹn nửa ngày chưa lấy lại tinh thần: “Pháp luật của ai?”

Lục Tân nói: “Pháp luật Thanh Cảng.”

Cha: Nín lặng !

Trên mặt Lục Tân lộ ra nụ cười: “Cũng là pháp luật mà con tán thành.”

Đột nhiên cha không thể nói được gì, qua một lúc lâu, ông mới thở dài khe khẽ: “Mày đã bị ô nhiễm quá sâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận