Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1179: Thành phố trống rỗng (2)

“Sột soạt...”

Đột nhiên tên này dùng sức cử động hai cánh tay nằm trên mặt đất của mình, lê nửa người trườn về phía Lục Tân.

Có lẽ là vì mất nửa người nên trườn rất là nhanh.

Lục Tân chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn anh ta nhanh chóng bò về phía mình, nửa người dưới kéo ra một vệt máu dài đỏ thẫm.

Nhưng ngay khi tên này sắp bò đến chân mình, cả người càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Anh ngẩng đầu nhìn lại thì nửa người sau của anh ta cũng đã biến mất, cái thứ nhão nhoẹt trên mặt đất cũng không còn thấy nữa.

Cứ như tất cả đều là ảo giác của anh vậy.

“Nhưng nếu nói đây là ảo giác, thì có phải ảo giác ở có hơi nhiều rồi không?”

Lục Tân từ từ suy nghĩ, kéo vali tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần anh có cảm giác những thứ kỳ quái trong thành phố này càng lúc càng nhiều.

Có chiếc xe đỗ ở ven đường, trong xe có một người mặt mày tái mét, cửa xe đóng chặt, người đó đang ôm một chậu than đang cháy.

Có một cô nữ sinh cái đầu nát như tương, tay xách một chiếc giày đứng dưới lầu khóc thút thít.

Cũng có một người đàn ông bị cắm một con dao trên bụng, đôi tay ôm mớ ruột rơi ra, mơ màng bất lực đi lướt qua vai anh.

Thành phố này sao vậy?

Lục Tân đi qua những cái bóng không biết là thật hay ảo ảnh, im lặng suy nghĩ.

Anh không nghĩ đây là áo giác do ai đó cố tình tạo ra.

Bởi vì trên người những người này mang lại một cảm giác như họ có cuộc sống, không giống với được tạo ra…

Cho nên có lẽ đây là những người đã từng sống trong thành phố này?

Bọn họ vốn là đã biến mất khỏi thành phố này từ lâu, bây giờ lại xuất hiện với cảnh tượng thê thảm kia.

“Phù...”

Lục Tân nhìn xuống cái đồng hồ trị giá hai mươi vạn.

Bây giờ là mười hai giờ năm mươi tám phút.

Cách thời gian hai tiếng sau mà Hỏa Chủng đã nói trong cảnh báo khi nãy, cũng chính là một giờ rưỡi, còn khoảng nửa tiếng.

Nói cách khác, những cảnh tượng quái dị bây giờ không phải là khung cảnh mà Hỏa Chủng cố ý tạo ra.

Vậy tại sao những người này lại xuất hiện?

Lục Tân vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề này, đi đến trước bờ sông nhỏ, phía trước có một hàng ghế dài, trên ghế dài có một cụ già đội khăn mỏ quạ, trong tay cầm một cái chai tròn, đang ngẩng đầu uống từng ngụm, Lục Tân đi đến bên cạnh bà cụ rồi ngồi xuống.

Anh vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ trốn chỗ nào, chỉ là đi mãi thấy hơi mệt.

Vừa ngồi xuống ghế dài đã thấy được khuôn mặt xanh mét của bà cụ, ngửi thấy mùi hương gay mùi của thứ chất lỏng kia.

Lục Tân khe khẽ thở dài, móc ra một điếu thuốc.

Bà cụ ngồi bên cạnh im lặng, từ từ quay cái cổ cứng đờ dùng đôi mắt đầy đốm đó bình tĩnh nhìn anh.

Lục Tân châm điếu thuốc, gãi đầu, rồi quay lại nhìn bà cụ.

Anh nhìn thoáng qua cái chai, ngạc nhiên nói: “Thuốc diệt cỏ?”

Bà cụ không nói mà chỉ lẳng lặng nhìn anh, khuôn mặt tái xanh lạnh lẽo không giống như người còn sống.

Lục Tân đồng tình than một tiếng, bắt chuyện hỏi: “Con cái không hiếu thuận sao?”

Bà cụ vẫn im lặng, có điều sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Hơi lạnh trên người dường như muốn tỏa ra lan tràn đến trên người Lục Tân.

Lục Tân càng đồng tình với bà cụ hơn, khẽ nói: “Nghe nói uống cái này rất đau đớn…”

Bà cụ vẫn im lặng, một lát sau cái bóng từ từ nhạt đi, rồi biến mất khỏi ghế dài.

Cả người Lục Tân cuối cùng đã thả lỏng, thò hai cánh tay sang hai bên rồi nhẹ nhàng dựa lưng lên phần lưng tựa của cái ghế dài, thở phào một hơi.

Cuối cùng cái ghế dài này đã thuộc về một mình anh.

Hỏa Chủng thật sự quá âm hiểm.

Chúng dùng cách ép toàn bộ người dân thành phố chủ động tiến vào giấc ngủ, ép một người từ ngoài đến đây như anh không biết phải làm sao.

Nếu bây giờ anh đi ngủ thì anh cũng chẳng dám ngủ.

Thôi thì cứ ở đây chờ chúng đến vậy…

Ôm suy nghĩ đấy, Lục Tân thấy hơi trông chờ đến một giờ ba mươi phút sáng.

Lục Tân liên tục nhìn thời gian trên đồng hồ, kiên nhẫn ngồi trên ghế dài chờ đến thời gian.

Dần dần anh có cảm giác không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, tựa như hơi nóng đã bị một sức mạnh thần bí nào đó rút ra.

Không khí càng lúc càng trở nên ẩm ướt, giống như có thêm một thứ gì đó vô hình, ẩm ướt dính nhớp, còn có một chút mùi ngọt thanh.

Thứ này là giống như… Hình như là máu?

Lục Tân hơi cảnh giác, anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tựa như nước sông màu đen trước mắt bốc lên một làn sương mù như ẩn như hiện.

“Tích tắc...”

Kim giây dịch chuyển từng chút từng chút, cách một giờ ba mươi phút càng lúc càng gần.

Cho đến tận khi Lục Tân nhìn chằm chằm kim giây quay được gần năm vòng, cuối cùng kim phút đã hơi run nhẹ lên chỉ vào số “12”.

“Hú hú...”

Đột nhiên vang lên tiếng chuông, chỉ là so với tiếng cảnh báo lúc trước thì nhỏ hơn nhiều.

Cùng lúc đó, Lục Tân ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe thấy tiếng giày chạm xuống đất một cách chỉnh tề.

Nhịp nhàng, nặng nề, tràn ngập khắp cả thành phố.

Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!

Càng lúc càng vang dội, càng lúc càng nặng nề, trong bầu không khí hỗn loạn đầy áp lực từ từ lan tràn khắp thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận