Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1419: Vị trợ thủ thứ hai của lão viện trưởng (2)

Ông bảo vệ chậm rãi trả lời, giọng nói cũng khẽ run rẩy nhìn Lục Tân và số tám, nhỏ giọng nói tiếp: “Bây giờ không phải là tôi muốn nói cái gì để chuộc lại tội lỗi ban đầu của mình, cũng không phải là vì muốn lấy được thương cảm của các người, chẳng qua là tôi chỉ muốn nói cho các người biết chuyện đã xảy ra lúc ấy…”

“Tôi vẫn luôn đi theo giáo sư Vương, tôi vẫn cho rằng ông ta là hy vọng duy nhất để cứu thế giới này.”

“Cho nên dù là lúc ông ta đưa ra quyết định dẫn chúng tôi thoát khỏi viện nghiên cứu, tôi cũng không chùn bước mà đi theo ông ta.”

“Nhưng mà sau khi tôi đi theo ông ta, gặp được những thí nghiệm kia của ông ta, thấy ông ta vì muốn đạt được mục tiêu của mình mà càng ngày càng điên cuồng, chứng kiến những đứa trẻ đáng thương kia nằm ở trên giường trong phòng thí nghiệm, dáng vẻ nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng khóc nức nở.”

Giọng nói của ông ta cũng bắt đầu run rẩy: “Tôi bắt đầu cảm giác được lòng tin của mình đang dao động.”

“Nói thật, đây cũng không phải bởi vì tôi hiền lành như thế nào.”

“Lúc tôi quyết định đi theo giáo sư Vương đã chuẩn bị sẵn tâm trạng để chấp nhận hết tất cả.”

“Nhưng mà quả thật lúc tận mắt chứng kiến, tôi vẫn cảm nhận được nội tâm của mình bị chấn động một cách mãnh liệt.”

“Lúc này tôi mới phát hiện, tất cả những gì mình xây dựng trong lòng trước đây không có chút tác dụng nào.”

“Mỗi ngày tôi đều chìm trong cảm giác sợ hãi, giống như đau khổ chìm trong chảo dầu vậy.”

“Nhưng tôi cũng không quyết định được, cũng không thay đổi được điều gì, cho đến khi sự việc kia xảy ra…”

“Những hình ảnh thảm thiết cùng với những kiến trúc phế tích vặn vẹo, giống như mở ra nội tâm tôi…”

“Cuối cùng tôi cũng tự thừa nhận với chính mình, những chuyện tôi làm tàn nhẫn như thế nào…”

Trên mặt ông bảo vệ đã xuất hiện đau khổ cực độ, giống như trở lại lúc đối mặt với nội tâm của chính mình.

Nhưng mà ông ta đang nỗ lực che giấu tâm trạng này.

Ông ta không muốn để cho Lục Tân và số tám nghĩ rằng, mình vì muốn cố gắng giảm bớt tội nghiệp mà đi ra ngoài giả vờ sám hối.

Mà Lục Tân và số tám cũng chỉ im lặng ngồi trên chiếc bàn nhỏ.

Bọn họ có thể nghe hiểu những lời ông bảo vệ nói, nhưng là người đã trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ không vì vậy mà để lộ ra cảm giác xúc động. Những lời an ủi cũng không nói ra miệng, chỉ im lặng ngồi ở đối diện như thế, nghe ông bảo vệ kể hết những chuyện này.

Ông bảo vệ hơi dừng lại một chút, giống như điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó từ từ kể tiếp.

“Lúc ấy tôi hầu như không có thể dùng được người nào. ‘Bạo quân’ mất khống chế đã rời đi, tìm thế nào cũng không được, mà chính tôi cũng thuộc về trạng thái không ổn, cho nên lúc đó tôi dường như đã mất đi tất cả những động lực.”

“Nhưng tôi không nghĩ tới chuyện đã qua ba ngày, ngay đúng lúc tôi định buông tha tất cả, vừa mới quay đầu lại…”

“Bỗng nhìn thấy bạo quân ở trước mặt tôi…”

Lúc nói đến chỗ này, ông ta chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Tân, giọng nói cũng hơi khác thường: “Đó là bạo quân vừa mới tạo thành tất cả những thảm kịch, là bạo quân vừa mới bị kích hoạt lực lượng tinh thần, có thể hoàn toàn xóa bỏ tất cả những vặn vẹo nào.”

“Bây giờ tôi không có cách nào có thể miêu tả được với các người, lúc đó trong nội tâm của tôi có bao nhiêu sợ hãi.”

“Nhưng mà…”

“Tôi có lúc đó lại không có chạy trốn.”

“Trong lòng tôi lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ như thế này: chúng tôi thả ra một con quái vật…”

“Chúng tôi mang tới uy hiếp lớn nhất cho cái thế giới này…”

“Tôi không biết tại sao bạo quân lại quay trở lại, nhưng trong đầu tôi bỗng xuất hiện một ý tưởng mà trước đó tôi chưa từng có.”

“Tôi ôm theo một quả bom nguyên tử công suất cực kỳ lớn trong người, chuẩn bị đưa theo anh đi cùng.”

Lúc nghe đến chỗ này trên mặt số tám cũng không kìm chế được mà xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân cũng chỉ im lặng ngồi ở đó, không có phản ứng gì với câu chuyện mà ông bảo vệ đang kể, giống như khi ông bảo vệ nhắc đến anh ta không có dùng ngôi xưng thứ hai mà chị dùng bạo quân để thay thế, Lục Tân cũng chỉ cảm giác như nghe câu chuyện của một người khác.

Kết quả thế nào anh cũng không quan tâm.

“Nhưng mà…”

Giọng nói của ông bảo vệ lại vang lên một lần nữa. Ông ta ngừng một chút, trong giọng nói bình thản xuất hiện thêm vài tia ly kỳ: “Khi tôi gom đủ dũng khí của đời này đi tới trước mặt anh…”

“Tôi thấy được trong ánh mắt anh không có loại bạo ngược kinh khủng đó, mà có vẻ hoảng sợ của một đứa trẻ…”

“Đứa trẻ đó bắt đầu rơi nước mắt, ngẩng đầu hỏi tôi…”

“Thầy ơi, nhà của chúng ta đâu rồi!”

Trong quán rượu nhỏ, bầu không khí lại chìm vào yên lặng một lần nữa, hơn nữa còn có cảm giác tuyệt vọng và bi thương không thể nào thoát khỏi.”

Bên trong thành phố Thanh Cảng, bên cạnh những tòa nhà chưa xây xong, tiểu đội bảo mẫu chỉ đứng xa xa nhìn về phía Oa Oa ở trên kia, muốn khuyên cô quay về nghỉ ngơi. Nhưng Oa Oa không nghe lời bọn họ khuyên nhủ, chỉ im lặng ngồi trên đó, giống như chìm vào trong khoảng trời của riêng mình.

Khóe miệng từ từ nhếch lên, giống như một đứa trẻ con đang hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận