Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 729: Nơi đó có kho báu (1)

Vị trí của khu nhà xưởng này cách Thị trấn Vui Vẻ khoảng ba mươi dặm về phía nam, sau khi leo lên xe cải tiến, Bích Hổ đã gọi điện nói chuyện trước với Hùng Hài Tử, sau khi xác định được vị trí của anh ta thì lái chiếc xe cải tiến này phóng đi như một chiếc phi cơ nhỏ.

Phải nói rằng Giáo hội Khoa học và Công nghệ thực sự phi thường.

Chiếc xe này của bọn họ không chỉ được thiết kế cực kỳ thoải mái mà còn có khả năng vận hành tốt đến kinh ngạc.

Đơn giản có thể phát hiện thấy khi đi trên đường, chiếc xe này mạnh hơn vài phần so với con quái vật thép mà bản thân và Bích Hổ đã ngồi khi lần đầu tiên đi ra khỏi thành phố, bánh xe cao to và độ ổn định tuyệt vời, khi đi trên đường gồ ghề tốc độ vẫn nhanh ổn định.

Tuy quãng đường thẳng khoảng ba mươi dặm nhưng lại có rất nhiều con đường gồ ghề bị cỏ dại che khuất, đi lại khá ngoằn ngoèo, thêm nữa trời vừa có mưa nhỏ nên Bích Hổ cũng không dám lái thẳng vào vùng hoang vu, nên chỉ có thể tạm thời đi dọc theo con đường gập ghềnh về phía trước.

Cũng may Tửu Quỷ đang dò đường ở phía trước, nếu có vấn đề gì sẽ quay lại báo trước một tiếng, sẽ không đi nhầm đường nhiều.

Khi dần đến gần Thị trấn Vui Vẻ, mọi người đều cẩn thận hơn.

Thị trấn Vui Vẻ ngày trước luôn là khu vực cấm của các tụ điểm lớn xung quanh.

Đừng nói là không ai dám xông vào, cho dù là một số người chạy hàng lớn cũng thà đi đường dài chứ tuyệt đối không đi ngang qua Thị trấn Vui Vẻ.

Đây cũng là nguyên do trước đây Thị trấn Vui Vẻ được người ta gọi là ranh giới của quốc lộ 85.

Vì quốc lộ 85 trong thời kỳ tiền văn minh vừa khéo đi ngang qua Thị trấn Vui Vẻ, nên mới trở thành một con đường bị chia cắt.

Điểm cuối đại biểu cho việc có đi mà không có về.

Chỉ là hiện nay một khu vực cấm mà người người tránh né đã biến thành một diện mạo khác vào lúc này.

Từ xa lái xe đi qua một số nơi có địa thế cao ráo, nhìn ra ngoài lại có thể nhìn thấy trên đường ở phía xa có rất nhiều đoàn xe, trong xe đầy ắp người cầm súng, đang hung hãn hướng về Thị trấn Vui Vẻ.

Trong khoảng thời gian này, họ thậm chí còn chứng kiến thế lực của một số bên giao tranh, bắn nhau rất kịch liệt.

"Người của những tụ điểm này thực sự điên rồi sao?"

Bích Hổ cũng cảm thấy có chút kinh ngạc: "Không phải mọi người đều nói là mấy năm nay ở vùng hoang vu càng ngày càng yên ổn; quan niệm mà mọi người tin tưởng đã thay đổi từ chiến tích nổ súng đôi bên đều hận thù và đã trở thành anh em nơi hoang vu; nếu không có lợi rõ ràng thì không tụ điểm nào thật sự bằng lòng kéo người mạo phạm đến đối phương hay sao, sao bây giờ mà người nào người nấy đều trở nên hung hăng như vậy, thật sự coi đạn dược và mạng người không đáng tiền sao?"

"Vấn đề chính là chỗ này."

Sắc mặt Trần Tinh cũng trở nên lạnh lùng, thấp giọng nói: "Không người nào biết người ở những điểm tụ tập này đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều kéo người của mình tiến về phía Thị trấn Vui Vẻ. Thị Trấn Tùng Sơn mà chúng ta cử người đến điều tra khi trước, phần nhiều cũng vì điều này mà đã trở thành một thị trấn ma."

"Có điều, Hùng Hài Tử và Thần Bà đã đi điều tra vấn đề này, chúng ta không nên gây chuyện, mau sớm đến đó càng nhanh càng tốt."

Theo tiền đề này, họ cố gắng đi vòng qua những đoạn đường có lực lượng vũ trang đang giao tranh và có thể gặp phải những người khác, chỉ tập trung đi về phía trước.

Lục Tân rất tin tưởng vào quyết định của Trần Tinh, không có chen lời nói bừa, chỉ lẳng lặng nhìn. Trong khoảng thời gian ngắn đã liên tiếp gặp phải mấy đợt lực lượng vũ trang tiến vào Thị trấn Vui Vẻ, trong lòng anh quả thực cũng sinh ra một số nghi ngờ và cảm giác thấy không bình thường.

Hầu hết các lực lượng vũ trang này đều kéo theo một đoàn xe, ít hơn là một vài chiếc xe máy, có đoàn cầm súng trong tay, thậm chí có đoàn tụ năm tụ ba vác cuốc, hông cắm dao phay, đều hung hãn giống vậy mà tiến về phía trước.

Khi gặp phải một đám người chết ngáng chân trên đường, cuối cùng họ vẫn phải dừng xe lại.

Có vẻ như nơi này vừa mới xảy ra một trận chiến khốc liệt, mười mấy thi thể đã bị bỏ lại.

Những xác chết này được khám xét không còn súng ống, còn bị người ta cố tình chất thành đống và đặt giữa đường, có vẻ như bên thắng cuộc đã cố tình đặt bọn họ ở đây để cản đường đi của những người đến sau, hay nói cách khác là có chút tỏ vẻ thị uy.

"Kít kít..."

Chiếc xe cải tiến dừng lại trước đống xác chết, vài người đang nhặt phế liệu trong đống xác đột nhiên cảnh giác nhìn họ, thật ra lúc này Tửu Quỷ đã đứng chống một chân xuống đất bên cạnh bọn họ và nhìn bọn họ, chỉ là bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại của Tửu Quỷ.

Biết Bích Hổ định chuyển xác đến bãi đất hoang gần đó, Lục Tân cũng xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người đang tìm kiếm những mảnh vụn hữu ích trong đống xác, trông giống như một đại gia đình.

Người lớn tuổi nhất là một người đàn ông khoảng chừng ba đến bốn mươi tuổi, cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, để mọc ngổn ngang đầy trên khuôn mặt, thân hình gầy đét. Ngoài ra còn có một người phụ nữ, vóc người cao ráo, quấn trong chiếc áo khoác da cừu bẩn thỉu.

Bảy tám người còn lại đều là những đứa trẻ mới lớn.

Đứa trẻ nhỏ nhất trông cũng chỉ mới tám, chín tuổi.

"Chúng tôi tới trước, các người cút ngay, nếu không đừng trách chúng tôi vung dao..."

Mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy người trên xe bước xuống thì lập tức vung gậy, gí đá, gân giọng lên quát tháo.

"Ơ kìa, các vị đại ca đừng có vội manh động..."

Bích Hổ vội vàng cười, giơ tay chỉ vào đống xác chết nói: "Chúng tôi không cướp những thứ này, chỉ là xác chết bày ở đây cản đường của chúng tôi. Hơn nữa, chết người là chuyện lớn, cho dù chúng tôi không chôn người ta, tốt xấu gì cũng đặt người ta vào trong đất bên cạnh để có thứ che chắn lại, có phải không nào?"

"Không bằng mọi người phụ một tay đưa những người bạn này đến bãi cỏ bên cạnh trước, chúng tôi đi qua rồi mọi người tìm tiếp..."

"Có được không?"

Lời này làm cho Lục Tân có thêm vài phần thiện cảm đối với Bích Hổ.

Không trực tiếp dùng súng đe dọa, coi như đã tốt rồi.

Bích Hổ nhìn thấy đại gia đình của đối phương đều trầm lặng không lên tiếng, lại cười móc ra một tờ hai mươi tệ.

Gã cười nói: "Cảm phiền..."

Đối phương lập tức có chút kích động, chủ yếu là vì nhìn thấy khẩu súng dưới lớp áo Bích Hổ đã vén lên khi lấy tờ tiền.

"Lục Tử qua đó lấy tiền!"

"Những người khác dọn xác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận