Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 345: Tiểu đội của đơn binh hành động (2)

Lục Tân cũng không nói thêm gì, sau khi dừng lại một lúc, nói: "Tôi có thể đi nhìn một lúc không?"

". . . Có thể."

Trần Tinh cũng không nói thêm gì, đồng ý ngay tức thì.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta nói chuyện với Lục Tân với tư cách là chuyên viên phân tích thông tin.

Chỉ là, lúc ấy điều tra vụ việc ô nhiễm đặc thù số 041, Lục Tân là người mới nên đa phần là nghe sự chỉ đạo của cô ta.

Còn lần này, cô thực sự là một chuyên viên phân tích thông tin thay cho Hàn Băng, cho nên trợ giúp là chính.

Chuyên viên thông tin có thể cung cấp tin tức, phân tích và cho ra kiến nghị, nhưng không thể bao biện làm thay.

"Từ sự sắp xếp lịch trình có thể thấy, chương trình khai thông và giải tỏa áp lực mà Vu Thần tham gia sẽ có tiết vào mười giờ sáng ngày mai.”

"Anh muốn đưa những nhân viên liên quan đến Sở Cảnh vệ để thẩm vấn hay là đến tiết học ngày mai mới đi xem?”

Cách làm của Trần Tinh luôn là phong cách rất hào phóng, như kiểu một lời không hợp là phải mang tất cả mọi người đến thẩm vấn.

Lục Tân thở ra một hơi, nói: "Vẫn là ngày mai lúc có tiết rồi qua đấy vậy!"

Bây giờ anh không có kế hoạch, càng không có chứng cứ gì, chỉ là muốn xem mà thôi.

Bắt người đến thẩm vấn thì gây động tĩnh quá lớn.

"Được rồi, tám giờ ba mươi phút buổi sáng ngày mai, tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe đến chờ anh ở dưới lầu.”

Trần Tinh sắp xếp lưu loát.

Điều này cũng làm cho Lục Tân nhận ra sự khác nhau giữa Trần Tinh và Hàn Băng. Sau khi đưa ra đề nghị cho mình thì Hàn Băng có thể thương lượng một chút. Nói ví dụ như anh cảm thấy tám giờ ba mươi phút có hay đổi thành tám giờ hay không, vân vân. Nhưng dù sao Trần Tinh cấp trên, Lục Tân không dám nhắc tới.

Ngày thứ hai, đúng bảy giờ sáng, màn cửa trong phòng an toàn tự động mở ra, ánh nắng chiếu vào căn phòng.

Lục Tân mở mắt, ngồi dậy.

Cùng lúc đó, anh nhìn thấy trên chiếc giường lớn kia, Oa Oa cũng đồng thời ngồi dậy.

"Chào buổi sáng . . ."

Lục Tân nói một câu chào với cô bé, sau đó cầm chiếc túi của mình lên, đi đến nhà vệ sinh ở bên ngoài để rửa mặt.

Oa Oa vô thức muốn theo, nhưng Lục Tân ngăn cản cô bé, chỉ vào nhà vệ sinh của cô bé, kiên nhẫn nói với cô bé rằng: “Cô rửa mặt ở trong này đi. Tôi đi ra bên ngoài rửa mặt, đợi một lát là quay trở lại…”

Cũng cam đoan với cô bé: “Tôi thật sự sẽ quay lại.”

Oa Oa lẳng lặng nhìn Lục Tân, dường như là hiểu, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Sau mười phút, Lục Tân trở về, thấy Oa Oa đã thay quần áo mùa thu, ôm gối ôm ngồi ở trên ghế sô pha.

Nhìn thấy anh quay lại, cô bé cũng nhích sang bên cạnh để nhường chỗ.

Lục Tân ngồi ở bên cạnh cô bé, bật ti vi lên, bắt đầu lẳng lặng xem ti vi với cô bé.

“Tiểu nhiều, tiểu gấp làm thế nào?”

"Bệnh viện An Khang, chào mừng ngài. . ."

Bảy giờ ba mươi phút, có ba người mặc trang phục bảo hộ dày nặng đi tháng máy đến tầng này.

Bọn họ đẩy một chiếc xe nhỏ màu bạc đi vào phòng an toàn, đầu tiên là đặt trước mặt Lục Tân và Oa Oa mỗi người một bữa sáng. Sau đó họ bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Ngoài ra có hai người khác, một người thì giúp Oa Oa chải tóc, người kia thì bắt đầu kiểm tra váy áo của cô bé.

Bữa sáng của Lục Tân là một phần sữa đậu nành bánh quẩy, ba cái trứng luộc nước trà đặt ngay ngắn trong hộp giấy, vừa nhìn đã có cảm giác rất muốn ăn.

Đây là anh đặc biệt yêu cầu.

Bữa sáng của Oa Oa là một loại bánh ngọt trắng mềm làm bằng gạo nếp, bên ngoài không có lớp bột dễ dàng dính vào tay đó.

Đây là bữa sáng bình thường của Oa Oa.

"Theo độ tuổi lớn dần của Oa Oa, dưới sự hướng dẫn của tiểu đội phục vụ đã học được cách thực hiện những sinh hoạt đơn giản thường ngày của mình.”

“Ví dụ như sau khi quay về phòng an toàn thì cởi chiếc váy nặng nề ra, đánh răng, rửa mặt trước khi đi ngủ, thay áo ngủ sao khi tắm, buổi sáng sau khi rửa mặt thì thay một bộ quần áo và tất, đồng thời chờ người của đoàn phục vụ đến mặc quần áo cho cô bé.”

Trần Tinh đã chờ ở kênh trò chuyện từ lâu, nhưng hoàn toàn không nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô: “Nhưng mà, Oa Oa vẫn không thể xử lý được những chuyện quá phức tạp, cho nên vẫn phải có đoàn phục vụ chuyện nghiệp chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của cô bé.”

"Nhiệm vụ ban đầu của bọn họ chỉ là ăn uống sinh hoạt thường ngày và sự an toàn của Oa Oa.”

"Nhưng sau thời gian dài, thậm chí đoàn phục vụ còn có thể chải tóc cho Oa Oa và thiết kế váy đẹp cho cô bé…”

Lục Tân vô thức quay đầu, nhìn thoáng nhân viên phục vụ đang nhân lúc Oa Oa tập trung xem ti vi mà điêu luyện cột tóc của cô bé thành búi tóc tròn tròn,

Ba người bọn họ đều mặc trang phục bảo hộ dày nặng, bao kín mít từ đầu đến chân, là một đoàn phục vụ điển hình.

Còn việc bọn họ làm..

. . . Ừm, cũng hết sức phù hợp hình tượng của đội phục vụ trong tưởng tượng của mình, cái gì cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận