Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 265: Thì là, rất nhiệt tình (2)

Ba giác quan của Lục Tân đều sắp nứt ra.

Không ngờ lúc này, Tiểu Ngô và Tiểu Vương trong bếp khẩn trương đi ra, vốn tưởng cứu binh đến, nhưng họ lại bày ra vẻ mặt vui mừng. Tiểu Ngô nói: “Nói phải đấy, cũng đã đến nhà rồi, nào có thể để Tiểu Binh ra ngoài ở khách sạn được, cứ ở nhà là được rồi..."

Tiểu Ngô, ba của Tửu Quỷ nói mà dường như vẫn có chút ngập ngừng.

Nhưng Tiểu Vương đã lập tức kéo ông và nháy mắt với cô con gái đang hút tẩu thuốc trên ghế sofa.

Tiểu Ngô dằn lại, cũng không nói gì, nói: "Chú có đồ ngủ mới, lát nữa sẽ lấy một bộ cho Tiểu Binh..."

Lòng tốt của gia đình này khó mà chối từ, Lục Tân có chút đứng ngồi không yên.

Không thể làm gì khác hơn là phải thỏa hiệp bất đắc dĩ: "Thật sự không được cháu sẽ ngủ trên sofa..."

"Không cần."

Mẹ của Tửu Quỷ, Tiểu Vương tỏ vẻ kiên quyết khác thường, cắn răng nói: "Cứ ở trong phòng của Ngô cách cách, nơi đó rộng rãi!"

Lục Tân liếc nhìn Tửu Quỷ đang cười khúc khích với mình, cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Rửa bát xong, bốn người ngồi trên sofa xem ti vi một lát trong bầu không khí kỳ cục, Tiểu Ngô và Tiểu Vương chợt buồn ngủ.

Dưới sự thúc giục của họ, Tửu Quỷ và Lục Tân nhanh chóng tắm rửa, sau đó bị đẩy vào phòng ngủ.

Phòng ngủ thực sự khá lớn, hơn nữa còn vượt ngoài dự đoán của người khác, thực sự trông giống như phòng của một nữ sinh trung học.

Giường được phủ bằng ra trải giường có họa tiết hoạt hình, trên tường có dán một số áp phích phim ảnh cũ, có không ít bức được người ta sửa lại và in ra dựa trên ảnh chụp màn hình trong các bộ phim cũ, mà đây cũng là trào lưu được bọn trẻ bây giờ chào đón nhất.

Ngay trên đầu giường, một người đàn ông đầu trọc mặc áo choàng nhìn chằm chằm về phía trước...

"Phòng ngủ này cũng không tính là quá lớn sao..."

Lục Tân ôm ba lô không dám ngồi, chỉ biết ấp úng nói.

"Suỵt..."

Tửu Quỷ ngồi ở mép giường, bắt chéo chân, nháy mắt với Lục Tân, và nói: "Họ đang nghe đấy..."

Lục Tân sững sờ một lúc mới hiểu cô ta nói gì, mặt bỗng chốc lại đỏ bừng.

Tửu Quỷ thì ngược lại vô cùng thản nhiên, nhấp một ngụm trà trong bình sứ to, lắc đầu, cảm thán: "Họ cũng vất vả, vì đứa con gái như tôi đã lao tâm khổ tứ. Bác sĩ đã khám qua không biết bao nhiêu lần, cũng từng mời thầy về rất là nhiều. Mọi thứ trong nhà cũng đều được bố trí theo kiểu cách hợp với một cô gái nên có. Thậm chí, họ còn nghĩ đến việc để tôi coi mắt và kết hôn..."

"Bất kể thay đổi sở thích, đổi từ chàng trai thành cô gái cũng được..."

Lục Tân không biết nên trả lời thế nào, dường như có chỗ nào đó không ổn, nhưng dường như không có gì là không ổn.

"Nhưng…"

Cô ta lại thở dài một hơi: "Vô dụng..."

"Tôi thế này, các bạn đồng nghiệp ở Bộ phận thông quan đặc biệt còn không rõ, huống chi là thầy hai Ngô..."

Nghe cô ta nói đến đây, Lục Tân lại hơi nghiêm túc hơn.

Lúc trước anh vừa mới bắt được một hồn ma, đối phương cũng có thể sống nhờ trong cơ thể người khác như một tinh thần thể. Chẳng lẽ Tửu Quỷ hiện tại thực sự đang ở trạng thái giống với hồn ma kia khi phát huy năng lực, mang tâm hồn của một ông chú trong cơ thể của một cô gái?

Tuy nhiên, có vẻ như hồn ma có năng lực không thể sống lâu trong cơ thể một người.

Nếu không sẽ bị bộ não của đối phương đồng hóa và thực sự trở thành người đó.

Nhưng tình trạng của Tửu Quỷ dường như đã lâu, điều này lại không thể giải thích được bằng chuyện linh hồn.

Ngoài ra, nếu Tửu Quỷ thực sự chỉ bị trở ngại nhận thức, có vẻ như cô ta không nên có logic chặt chẽ và nhận thức tỉnh táo như vậy.

Thực ra anh cũng có chút tò mò về vấn đề này, nhưng lại không tiện hỏi cụ thể.

Xét cho cùng, chuyện này liên quan đến... của Tửu Quỷ, nếu hỏi quá sâu thì khó tránh khỏi có chút lỗ mãng.

"Cũng tạm được rồi…"

Ngay khi Lục Tân đang nghĩ ngợi, Tửu Quỷ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường, đột nhiên đứng dậy, kéo rèm cửa lại.

"Làm... làm gì vậy?"

Lục Tân thực sự luống cuống, lời nói có chút run rẩy.

"Anh nói xem làm gì?"

Tửu Quỷ vừa nói, vừa cởi áo thun ra, quay lại mở to mắt nhìn Lục Tân.

Sau đó, ngay khi Lục Tân lạnh toát cả người, định chạy ra khỏi cửa vì lúng túng, thì thấy cô ta cúi người xuống, lấy một cái hộp từ dưới giường ra, sau đó lấy một chiếc áo ba lỗ bảo hộ đặc biệt bên trong mặc vào, tiếp đó lại mặc cả bộ đồ bảo hộ, buộc chặt dây giày lính đế dày, đeo tai nghe, sau đó lại cầm lấy một khẩu súng và kiểm tra kỹ, tháo ra và lắp lại viên đạn, rồi cắm vào túi súng bên chân.

"Đây là…"

Lục Tân thực sự có chút không hiểu.

Tửu Quỷ giơ ngón trỏ về phía anh, "suỵt" rồi tắt đèn.

Trong bóng tối, Tửu Quỷ ghé vào lỗ tai Lục Tân, thở như rượu: "Tiểu Ngô và Tiểu Vương bị tôi chuốc say, lát nữa sẽ ngủ."

"Những con quái vật đó, hẳn cũng sắp đến..."

Lục Tân sửng sốt: "Có quái vật?"

"Tất nhiên rồi…"

Giọng nói của Tửu Quỷ hơi trầm xuống: "Bọn chúng đã tìm tôi mấy ngày nay rồi..."

Vừa nói, cô ta liếc xéo Lục Tân: "Bằng không, anh thật sự cho rằng tôi ở cùng phòng với một chàng trai như anh là vì thèm muốn cơ thể anh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận