Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 814: Đáp án của họ (3)

Khi Lục Tân và Oa Oa đi tới trước cái chai, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Mọi người đều biết, lúc kiến ăn thức ăn thì rất tàn nhẫn.

Vì thế theo phản xạ, Lục Tân che kín đôi mắt Oa Oa, còn anh thì hơi hé mắt để nhìn.

Đây là dáng vẻ Nữ Vương đối phó với con mồi sao?

Dần dần, trên mặt anh lộ ra vẻ sợ hãi, bùi ngùi nói: “Đúng là rất đáng sợ…”

“Nhiệm vụ kết thúc, về thôi!”

Lúc này, trong căn nhà di động cách thị trấn Vui Vẻ ba bốn mươi ki-lô-mét , ông cụ hài lòng mỉm cười, gật đầu nói.

“Về?”

Nhiệm vụ đã thất bại, dao động tinh thần của Đại giáo chủ Tai Ách đã mỏng manh đến khó có thể tính toán.

Nhưng mà, tại sao một kế hoạch được sắp xếp hoàn mỹ ngay từ đầu, đã xác định gần như sẽ thành công như thế lại thất bại?

“Giáo sư Vương.”

Tần Nhiên im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới to gan nói với ông cụ kia: “Tôi biết ông đã giúp Giáo hội Khoa học và Công nghệ rất nhiều, tuy không phải người của chúng tôi, nhưng toàn bộ Giáo hội Khoa học và Công nghệ, thậm chí là Giáo Hoàng cũng cực kỳ tôn trọng ông...”

“Nhưng mà, lần này ông đã đồng ý với Đại giáo chủ Tai Ách sẽ giúp anh ta trong kế hoạch thăng cấp lần này, ông còn giành được sự ủng hộ của Giáo Hoàng, thế mà kết quả là ba vị kỵ sĩ một vị Giáo Hoàng đã thua thảm hại ở nơi này, trước kia chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian và công sức sắp xếp thị trấn Vui Vẻ, thế mà chỉ trong một tuần đã mất sạch không còn gì, còn trở thành kẻ thù vĩnh viễn của cô ta.”

“Trong tình huống này, có phải dù thế nào ông cũng phải cho chúng tôi một lời… Giải thích hay không?”

“Lời giải thích vừa rồi chẳng phải rất rõ ràng sao?”

Ông cụ cười liếc mắt nhìn Tần Nhiên, nói: “Ban đầu, khi trăng máu xuất hiện, bảy mươi phần trăm người trên thế giới này bị mất trí. Nhưng mà, họ không phải những người mất trí mà cậu có thể hiểu được. Lúc đó, trong thời gian đó có rất nhiều sức mạnh tinh thần ảnh hưởng tới thế giới này, cũng có rất nhiều nguồn lây nhiễm tinh thần, mỗi một nguồn lây nhiễm tinh thần đều gây ra ô nhiễm, và chúng đều không giống nhau.”

“Mà trong số nhiều người bị ô nhiễm, lại có một loại đặc biệt nhất, bọn họ đã bị ô nhiễm nghiêm trọng nhất, mười ba loại sức mạnh tinh thần cơ sở đánh hạ viện nghiên cứu trước kia chính là được thu thập từ thể ô nhiễm đặc biệt trên người họ.”

“Còn những thể ô nhiễm này, vì không chịu nổi ô nhiễm mà đã chết.”

“Cũng còn có vài người bây giờ đã biến thành quái vật, đang sống trong vùng cấm mà các người chẳng dám đặt chân vào.”

“Nhưng mà, cũng có một số ít đã bị chúng tôi chữa trị hết.”

Dường như tâm trạng của ông ta rất tốt, lời giải thích cũng rất kỹ càng đầy đủ.

“Tuy rằng đã chữa trị khỏi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy họ hơi kỳ quái, cho nên tôi luôn kiên nhẫn chờ, chờ bọn họ thật sự ổn định, sau đó tận mắt nhìn thấy thứ chúng ta vừa thấy, để xem ở một khía cạnh nào đó, có phải bọn họ sẽ có biểu hiện giống tôi nghĩ hay không?”

“Đương nhiên điều này rất phiền phức.”

Ông ta thầm than thở một tiếng, nói: “Muốn nhìn thấy Thần Tính của cậu ta, đôi khi còn khó hơn tiêu diệt cậu ta, tôi cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như dùng một cách thức không chọc giận cậu ta để thêm một ít năng lực vào để phong bế cậu ta, sau đó dùng góc độ quan sát khách quan để quan sát cậu ta, vì để tính chất Thần Tính đặc biệt luôn được che giấu sâu nhất xuất hiện cần phải tạo ra một hoàn cảnh phù hợp, rồi ngăn ngừa cậu ta mất khống chế…”

“Tôi không thể không thừa nhận, có một số việc, thậm chí đã vượt quá phạm vi dự đoán của tôi.”

“Có điều, kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm.”

Sau khi nói xong, ông ta không khỏi than vãn một tiếng, nói: “Hoặc có thể nói, rất không tệ.”

Tần Nhiên càng nghe càng cảm thấy hoảng sợ, không hiểu sao lại thấy lạnh toát cả người, cuống họng trượt lên trượt xuống vài cái, đè giọng, nói:

“Chẳng lẽ Đại giáo chủ Tai Ách của chúng tôi vốn chính là vật hi sinh cho kế hoạch của ông?”

“Không phải.”

Ông cụ mỉm cười, lấy một bảng đánh giá trong ngăn kéo bên cạnh ra. Có thể nhìn thấy bên trên ghi một vài số liệu rất phức tạp, thậm chí rất giống bảng đánh giá, ông ta xoa cằm, nói: “Thật ra đây chỉ là một phần bài thi mà thôi, tôi cho Tai Ách một phần, cho đứa bé kia một phần, và cũng cho Thanh Cảng một phần, bây giờ, bọn họ đều nộp đáp án.”

“Thanh Cảng, đạt tiêu chuẩn.”

“Đứa bé kia, xuất sắc.”

“Còn về Tai Ách...”

“Đáng tiếc, thật ra cậu ta vẫn có phần thắng, có điều ý chí của cậu ta quá yếu ớt.”

Tần Nhiên dùng ánh mắt hung ác nhìn ông cụ, anh ta biết rõ bản thân không nên nói, nhưng vẫn không nhịn nổi.

“Ông bắt anh ta đối mặt với sức mạnh của Thần, thế mà nói anh ta có phần thắng?”

“Ở trong nhận thức của tôi, ông đang dồn anh ta vào đường chết...”

Ông cụ từ từ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tần Nhiên.

Tần Nhiên biết ông cụ này chỉ là người thường, không có bất kỳ năng lực nào, nhưng khi bị ông ta liếc nhìn một cái, trong lòng đột nhiên run bắn lên.

“Biết sai lầm của các cậu ở đâu không?”

Ông cụ không tỏ vẻ quá hung hăng, hoặc là có hành động mang tính uy hiếp nào, vẻ mặt rất kiên nhẫn: “Các người đều xem những năng lực đó thành một sức mạnh, nhưng thật ra chúng chỉ là một biểu hiện bệnh mà thôi, là một chứng bệnh khác thường trong loài giống.”

“Các người có thói quen chống đối sức mạnh, nhưng sức mạnh chỉ là một khái niệm, không phải thứ để chống đối.

“Nếu, Tai Ách chịu nghe theo lời khuyên của tôi, nghiêm túc tìm hiểu về Tai Ách, vậy thì cậu ta sẽ hiểu bản chất của Tai Ách vốn chỉ là bất hạnh. Mà bất hạnh thì cần phải đồng cảm, chứ không giống như cậu ta, chỉ muốn biến nó thành suối nguồn bất hạnh, nếu như cậu ta thật sự hiểu rõ Tai Ách vậy thì người cuối cùng ra khỏi cái chai này không phải đứa bé kia, mà là cậu ta…”

“Cậu ta sẽ nắm giữ được Thần Tính này.”

“Nhưng đáng tiếc là cậu ta luôn coi mình là thần nắm giữ Tai Ách, cậu ta khai phá sức mạnh Tai Ách đến giới hạn, nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ý định tìm hiểu sức mạnh này, bản thân cậu ta cũng là người đi ra từ bên trong bất hạnh, cho nên dưới sự giúp đỡ của Giáo hội Khoa học và Công nghệ cậu ta mới trở thành chủ nhân bảo tàng Tai Ách, nhưng từ bắt đầu khi đó, cậu ta đã tự cho mình là Thần.”

“Cuối cùng cậu ta sẽ thất bại, cậu ta thua bởi nhân tính của đứa bé kia.”

“Còn nói tiếp thì có hơi buồn cười đó…”

“Người như thế, tôi đánh cậu ta không đạt tiêu chuẩn, có vấn đề gì sao?”

Cả người Tần Nhiên không khỏi run rẩy.

Thật ra trong lòng anh ta có vô số nghi ngờ và khó hiểu, thậm chí không cam lòng.

Nhưng mỗi khi đối mặt với cái người bất cứ lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo kia, thì khả năng ngôn ngữ của anh ta lại trở nên mất sạch.

“Vậy chúng tôi phải làm thế nào?”

Cuối cùng, anh ta đã sụp đổ, chỉ có thể lười biếng hỏi một câu.

“Rất đơn giản.”

Ông cụ cười trả lời: “Đạt tiêu chuẩn, thì sẽ khen thưởng.”

“Không đạt tiêu chuẩn, cũng phải đón nhận sự trừng phạt dành cho mình.”

“Đừng cảm thấy Giáo hội Khoa học và Công nghệ thất bại, chuyện này thật ra là một cuộc thí nghiệm tốt, có đủ số liệu để chứng minh con đường mà Giáo hội Khoa học và Công nghệ đang đi là sai lầm, hơn nữa sai lầm không chỉ nằm ở lý luận và kỹ thuật, mà sai lầm đã bắt nguồn từ người được chọn.”

Trong lúc nói những lời này, tay ông ta lật tung tập hồ sơ trong tay, sau đó nhanh chóng tìm được một thứ.

Cúi đầu nhìn thoáng qua, ông ta hơi gật gù.

Sau đó mở cửa nhà di động ra, ném xấp hồ sơ này ra ngoài.

Ánh mắt của Thần Quan khoa học kỹ thuật và Tần Nhiên nhìn chằm chằm động tác của ông ta, bởi vì họ hiểu tầm quan trọng của tập hồ sơ này.

“Đây là quà khen thưởng dành cho Thanh Cảng.”

Ông cụ cười nói: “Đi thôi, lần thực nghiệm này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho thế giới, có lẽ Giáo hội Khoa học và Công nghệ sẽ nhanh chóng tạo ra Lãnh Chúa Tinh Thần tiếp theo. Không chỉ có Giáo hội Khoa học và Công nghệ, viện nghiên cứu, Thanh Cảng, thậm chí là một vài thế lực nhanh nhạy tin tức ngoài tường thành, hoặc những người đủ thông minh sẽ có thể linh cảm được ích lợi từ cuộc thí nghiệm thất bại này…”

“Chúng ta đã mở ra cánh cửa thế giới mới, còn thất vọng gì nữa đây?”

Những lời của ông ta làm cho không khí trong chiếc xe chìm sâu trong im lặng.

Cuối cùng ông cụ cũng im lặng, quay đầu nhìn về hướng thị trấn Vui Vẻ, quyết định không nói ra những lời nằm trong lòng.

Đó là một người vô cùng tôn kính ông ta, mỉm cười vẫy tay với ông ta:

“Chào viện trưởng...”

Trong lòng ông cụ đột nhiên xuất hiện một cảm giác chua xót nhè nhẹ, thầm thở dài thật khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận