Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1633: Nguồn ô nhiễm cấp văn minh (2)

Không khí trong phòng làm việc hơi bị đè nén, giáo sư Bạch uống một hớp nước, khoan thai chậm rãi.

Sau đó ông ta lại nói tiếp: “Chuyện lúc sau như thế nào, mọi người đều biết hết rồi.”

“Sau khi viện trưởng Tiết Giáp xử lý xong chuyện của anh ta thì cũng mới hiểu được, thứ mà anh ta nghiên cứu…”

“Có thể nói, trình độ chuyên nghiệp của viện trưởng Tiết Giáp đúng là không bằng vị nghiên cứu viên thiên tài cùng với Vương Cảnh Vân.”

“Thế nhưng, ông ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

“Ông ta cực kỳ thông minh, ông ta cũng sớm biết mạch nước nguồn đang chảy cuồn cuộn trong viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cũng đã đưa ra lựa chọn chính xác.”

“Lúc đó ông ta vừa mới kế nhiệm chức viện trưởng, trong tay cũng không có bao nhiêu quyền lực, không thể đối phó được với nguy hiểm tiềm ẩn kia.”

“Cho nên, trước hết ông ta đưa ra quyết định sẽ không giấu toàn bộ kết quả nghiên cứu được của vị nghiên cứu viên kia, bởi vì làm như vậy sẽ khiến nghiên cứu viên Nhất Đại kia nghi ngờ. Thế nên trước hết ông ta đã giấu phần quan trọng nhất, cùng với di thư mà anh ta để lại.”

“Ông ta nói với toàn thế giới là vị nghiên cứu viên kia vì không thể chịu được áp lực và gánh nặng mà tự sát.”

“Nhưng lại không biết, trước khi vị nghiên cứu viên Lâm Mặc này tự sát đã thừa nhận không chịu nổi áp lực và tìm được ra đáp án.”

“Ông ta dùng cách này, bảo vệ thành quả nghiên cứu quý báu nhất của vị nghiên cứu viên kia.”

“Mãi cho đến sau này, ông ta dùng thời gian mười mấy năm, thông qua đủ thủ đoạn trong sáng, ngoài tối để đem viện nghiên cứu Hồng Nguyệt đổi tên thành viện nghiên cứu Nguyệt Thực, nhổ sạch sẽ cơ sở ngầm của nghiên cứu viên Nhất Đại và chuyện nhìn trộm của ông ta, rồi lại nuôi dưỡng một nhóm người tin cậy. Cho tới một khoảng thời gian trước đây, dùng một thủ đoạn gần như điên cuồng để hủy đi con át chủ bài trong tay nghiên cứu viên Nhất Đại…”

“Chuyện này đến khi không còn nghiêm trọng nữa.”

Giáo sư Bạch nói đến đây, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ông ta cũng bắt đầu công khai thành quả nghiên cứu của nghiên cứu viên Lâm Mặc.”

“Nó cũng chính là đồ vật trong tay chúng ta.”

Trong phòng họp, mấy vị tiên sinh còn đang ngây người kia mãi mới đem tầm mắt hướng đến tập văn kiện trên tay, giáo sư Bạch cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm, cười khổ nói: “Dĩ nhiên, chuyện ông ta làm cũng không chỉ có thế, năm đó, ông ta lấy những nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu của chúng ta, mà những vị nghiên cứu viên này lại có năng lực rất tốt được triệu tập đến một chỗ, rồi đưa từng người vào Cao tường.”

“Lúc đó, chúng ta cũng không hiểu ông ta đang muốn làm gì.”

“Thậm chí còn nghĩ là, bởi vì sự tiến bộ của chúng ta mà uy hiếp đến chức vị viện trưởng của ông ta cho nên đem người của chúng ta đi…”

“Bây giờ nhìn lại mới có thể hiểu kế hoạch của ông ta.”

“Ông ta là người đầu tiên có thể hiểu thành quả nghiên cứu của nghiên cứu viên Lâm Mặc, cũng đã sớm sắp xếp.”

“Vào lúc ông ta tới làm huấn luyện viên cho chúng ta cũng đã lấy rất nhiều thứ có giá trị, chia ra rồi nói cho chúng ta biết.”

“Đây cũng là do không còn cách nào khác, ông ta không thể trực tiếp đem kết quả và suy nghĩ để nói cho chúng ta, bởi như vậy sẽ khiến nghiên cứu viên Nhất Đại chú ý, nhưng lại không thể không nói, vì muốn chuẩn bị bắt đầu một nghiên cứu nào đều cần rất nhiều thời gian.”

“Ông ta cũng chỉ có thể làm như thế này, chia nhỏ ra rồi nói cho chúng ta biết, dẫn dắt suy nghĩ của chúng ta, tiếp cận đến sự thật.”

“Dùng một phương pháp phức tạp nhất, bày ra đại cục hai mươi mấy năm.”

“Phải nói là, ông ta đã thành công…”

“Kế hoạch Thiên quốc của Thanh Cảng, và ý nghĩ lúc ban đầu là được tạo thành từ kế hoạch đó…”

“…”

“…”

Mọi người xung quanh đã sớm lặng ngắt như tờ, suy nghĩ của mỗi người đều đang lơ lửng.

Dưới tình huống bị nghiên cứu viên Nhất Đại nhìn chằm chằm cùng với Ban đầu ảnh hưởng, trước khi tinh thần sụp đổ mà nghiên cứu viên Lâm Mặc vẫn có thể phát hiện ra chân tướng?

Rồi vì bảo vệ thành quả nghiên cứu của nghiên cứu viên Lâm Mặc mà lão hồ ly kia đã làm hồ ly trong suốt hai mươi mấy năm?

Cái này làm cho trong bụng mỗi người đều chứa một đồng từ ngữ muốn nói, nhưng thậm chí lại không biết nói như thế nào.

Cũng chỉ có thể cảm thán…

Ai nói nghiên cứu viên thì sẽ không biết dùng thủ đoạn cơ chứ?

Mọi người xem xem, người này chơi giỏi biết bao nhiêu.



“Như vậy…”

Đợi một lúc rất lâu, Tô tiên sinh mới hơi chần chừ, nói lên câu hỏi của bản thân:

“Vậy bí mật mà bọn họ để lại là cái gì?”

“…”

“Bạch!”

Nghe được câu này, lỗ tai của tất cả mọi người đều không nhịn được mà vểnh lên.

“Đây không phải là bí mật.”

Giáo sư Bạch nhìn vào ánh mắt mong chờ của bọn họ, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, dừng lại một chút rồi nói: “Đây không phải là chuyện bí ẩn gì, đáp án tôi cũng đã nói rồi, cái mà anh ta để lại mà một mạch suy nghĩ, căn cứ vào chân tướng của sự kiện kia mà sinh ra mạch suy nghĩ.”

“Cũng là một thứ để có thể chỉ rõ cho chúng ta phương hướng hoạt động khả thi.”

“…”

“Nhưng nếu các ông muốn hiểu nhanh hơn…”

Ông ta hơi trầm ngâm, nói: “Tôi cũng có một phương pháp đơn giản giúp các ông hiểu.”

“Nhanh lên…”

Tô tiên sinh kích động, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể đấm cho ông ta nói nhanh một chút.

“Thực ra rất đơn giản.”

Giáo sư Bạch thở dài: “Mọi chuyện đều như vậy, chuyện càng phức tạp thì đáp án càng đơn giản.”

Tô tiên sinh nhịn không nổi, rất muốn đi lên đập ông ta một cái.

Mà cũng đến lúc này, giáo sư Bạch nói ra: “Nguồn ô nhiễm và quái vật tinh thần khác nhau như thế nào, mấy người có biết hay không?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ: “Đến đồ đần cũng biết?”

Nguồn ô nhiễm thì không có ý thức, còn quái vật tinh thần có ý thức, nói đơn giản chính là quái vật tinh thần là nguồn ô nhiễm có ý thức.

“Không sai.”

Giáo sư Bạch nói: “Logic của Ban đầu và tất cả các phương pháp cũng chính là ở đây.”

Ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giải thích: “Ban đầu chính là một nguồn ô nhiễm khổng lồ, giải pháp là phải vĩnh viễn ngăn cản hoặc tiêu diệt, cũng không biết nó xuất hiện từ khi nào, nó dựa vào bản năng mà nhìn chằm chằm vào hiện thực, ô nhiễm tất cả mọi người…”

“Bản thân Ban đầu, không hề có ý thức.”

“Thế nhưng nó quá to lớn, khổng lồ đến mức vượt qua sự nhận biết của nhân loại, thậm chí được hiểu thành cấp độ văn minh…”

“Mà cách làm của nghiên cứu viên Nhất Đại là để cho nguồn ô nhiễm này ở bên trong ý thức.”

“Như thế thì Ban đầu sẽ trở thành quái vật tinh thần lớn nhất.”

“Mà quái vật tinh thần này có một cách hình dung khác:”

“Thần!”

Giọng của ông ta cũng không hề thay đổi, nhưng lúc nói đến đây, trong lòng mỗi người đều run run:

“Cho nên, nói theo một cách nào đó thì cách làm của nghiên cứu viên Nhất Đại cũng không sai.”

“Khi Ban đầu có ý thức, có thể điều khiển được, như vậy, bọn họ đúng là có thể tự xưng: Hàng phục thần linh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận