Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 743: Thật sự rất thoải mái khi ngã (2)

"Hờ… Hờ… Hờ..."

Ai đó đang ra sức chạy điên cuồng trong vùng hoang dã.

Ngay từ đầu anh ta đã đuổi theo và đã sớm bị bỏ lại rất xa, vốn không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe cải tiến nữa.

Nhưng anh ta vẫn đang cố gắng hết sức sải bước mà chạy, xung quanh anh ta đều là đám người điên cuồng và kích động chạy khắp nơi, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì anh ta nhìn thấy người phụ nữ trông như một công chúa nhỏ, còn nhìn thấy những người xung quanh.

"Những người xung quanh đang đuổi theo như điên, thế này làm sao được?"

"Những tên giống như kẻ điên, những tên xấu xa này sẽ làm gì nếu đuổi kịp cô bé đó?"

"Hậu quả của việc này là không thể tưởng tượng được."

"Cho nên, mình nhất định phải vượt qua trước bọn họ, mới có thể bảo vệ cô công chúa nhỏ đó."

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, anh ta chạy một cách bất chấp tất cả.

Nhưng thể lực sẽ giảm xuống và sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Anh ta chạy càng lúc càng chậm, nỗi vướng mắc và lo lắng trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Anh ta gần như đang căm giận, căm giận sức khỏe của bản thân sao lại kém như vậy, mới chạy hơn mười ki-lô-mét đã chạy hết nổi rồi, càng ghét những người xung quanh sao lại càng lúc càng nhiều. Một cô bé đơn thuần và hiền lành như vậy, những tên này, những kẻ thô lỗ như vậy, tại sao lại đuổi theo người ta?

Anh ta càng ghét bản thân mình hơn.

Bởi vì anh ta nhớ rằng mình đến đây để theo đuổi một kho báu lớn...

Nhưng tại sao bản thân lại đột ngột bỏ qua kho báu đó.

Rốt cuộc bản thân đang làm gì vậy hả? Tại sao bản thân lại hoàn toàn hồ đồ?

Sự tức giận, hối hận, đủ thứ cảm xúc có thể tả và không thể tả bằng lời đều tràn ngập tâm trí anh ta.

Anh ta cảm thấy đau đớn và cơn đau đớn này đang lên men.

Anh ta gần như sắp ngã quỵ, muốn ngồi xổm xuống đất, không quan tâm đến thể diện mà khóc một trận thật sảng khoái.

Nhưng những người xung quanh đều đang liều mạng, nên anh ta cũng chỉ có thể liều mạng.

Tất cả những cảm xúc này, sâu đậm đến mức không thể hóa giải, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với tình trạng cơ thể kiệt quệ tột độ.

Ở giữa là cảm xúc bị hai cảm giác này giằng xé dữ dội.

Dưới sự dày vò này, lý trí đã căng thành một đường thẳng, trên bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.

Người có loại cảm xúc này, tất nhiên không chỉ có mỗi anh ta.

Ở nơi hoang vu này, ngày càng có nhiều người bị cuốn vào sự giày vò cảm xúc này.

Khi vô số người bị bao trùm bởi những cảm xúc như vậy, một bầu không khí nặng nề và trầm lắng đã bao phủ lấy toàn bộ vùng hoang vu.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng nhàn nhạt đến chói mắt.

Ham muốn méo mó đã lên men trong đám đông, dường như tản mát ra một thứ gì đó cao siêu.

Đột nhiên có người ngã xuống đất, nôn mửa dữ dội, giống như con cá rời khỏi nước, chân tay co quắp, toàn thân run rẩy.

Nhưng niềm khao khát khó tả trong lòng vẫn ngự trị, khiến anh ta dốc hết sức lực mở to đôi mắt gần như lim dim nhìn về phía trước. Khi anh ta ý thức được mình không thể nào đuổi kịp được chiếc xe cải tiến, trong lòng anh ta tràn ngập trạng thái của sự tuyệt vọng.

Nhưng lại không muốn chấp nhận sự tuyệt vọng này, không bao giờ.

Vì vậy vào lúc này, lý trí đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, hai mắt tối sầm lại.

Trước khi ngất đi, anh ta dường như nhìn thấy một đôi mắt.

Có thứ gì đó vọt ra từ đáy lòng.

Giờ phút này, anh ta cảm thấy mình đột nhiên thoải mái hơn.

Ham muốn không thể xóa nhòa, dày vò trong lòng giống như lập tức bị cuốn đi bởi một dòng nước lũ nào đó.

Cơ thể anh ta trở nên nhẹ bỗng, như thể đang bay, lại giống như được bao bọc bởi vô số cá thể giống hệt như bản thân. Bọn họ hình thành một cá thể mới, đại não tràn ngập vô số những âm thanh. Bọn họ đang gào thét, đang rống lên điên cuồng, đang chửi bới và nguyền rủa với những lời độc địa.

Bản thân vốn dĩ không muốn hợp sức làm bậy với bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ có hơi ghê tởm.

Nhưng bây giờ cảm thấy quá mệt mỏi, trong lòng không khỏi sinh ra một ý nghĩ, dường như không cần kéo căng như vậy cũng không sao cả...

Dường như việc thừa nhận rằng bản thân giống bọn họ, chấp nhận hoàn toàn và hòa nhập vào cũng rất tuyệt...

Ngã xuống thật sự rất thoải mái.

Mặc dù xung quanh dường như đều là những khuôn mặt bẩn thỉu và xấu xí, nhưng tất cả mọi người tập hợp lại với nhau, cũng cảm thấy có cảm giác an toàn!

"Đó là gì?"

Lục Tân nhận thấy sự thay đổi phía sau và chợt quay đầu lại nhìn.

Khi ánh mắt đảo qua gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy nó trống rỗng và không có gì cả.

Nhưng khi quay đầu lại, anh thấy sau lưng là một vùng đất trống trải hoang vu, vài con quái vật to lớn đã xuất hiện.

Chúng mọc ra các chi mảnh khảnh, nhưng lại có một cơ thể cồng kềnh cao lớn, điên cuồng trèo lên trên đầu của đám đông đang đuổi theo.

Bởi vì quá to béo nên thân hình vòng một lép kẹp như lốp xe.

Nhưng đầu của nó là một khuôn mặt đang cười.

Tròn trịa, mũm mĩm với nụ cười nhẹ nhàng và cứng đờ, trông có chút kỳ quái, nhưng phải để ý kỹ mới nhận ra điểm kỳ quái nằm ở chỗ nào. Bởi vì khuôn mặt này được tạo thành từ các khuôn mặt khác nhau, nên có biểu cảm điên cuồng cũng có biểu cảm bi ai, có biểu cảm đau khổ cũng có biểu cảm oán giận, vô số khuôn mặt với biểu cảm khác nhau, được chắp nối với nhau tạo thành một khuôn mặt dịu dàng và tươi cười như vậy.

Trên người có những lốm đốm đen có trật tự, nhìn kỹ lại phát hiện những lốm đốm đó đều là mắt, đảo nhanh nhìn xung quanh. Phía cuối của các chi mảnh khảnh, thì có những bàn tay người mở ra và co lại, móng vuốt nhanh chóng cào vào mặt đất.

"Quái vật tinh thần?"

Lục Tân có chút kinh ngạc, anh không ngờ ở một vùng hoang vu như vậy lại xuất hiện một con quái vật tinh thần gớm ghiếc như vậy.

Vả lại, giống như bất thình lình xuất hiện.

"Lòng ham muốn bị bóp méo chắc chắn sẽ sinh ra tà niệm, cũng chính là quái vật tinh thần mà các con nói."

Bà mẹ ngồi ở băng ghế sau, giọng điệu vẫn rất thoải mái: "Mấy con này xem như là những tồn tại tương đối thấp trong vực thẳm."

"Thực ra tâm địa của chúng rất tốt, chúng chỉ muốn bảo vệ một điều gì đó thôi."

"Chẳng qua là bởi vì chúng có tâm địa quá tốt, cho nên mới nuốt vào bụng tất cả những gì muốn bảo vệ. Suy cho cùng, chỉ có nuốt người mình muốn bảo vệ vào bụng, mới có thể bảo đảm sẽ không chia lìa, bên nhau mãi mãi, không phải sao?"

"Ả chuyện này..."

Lục Tân không khỏi liếc nhìn mẹ mình qua gương chiếu hậu, vẻ mặt có hơi lo lắng.

Cái này gọi là bảo vệ sao?

Trước đây bản thân luôn lo lắng tam quan của em gái có vấn đề, bây giờ nhìn lại tam quan của mẹ cũng rất nguy hiểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận