Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1144: Tòa nhà cũ sạch sẽ (1)

Bởi vì đứng trước một món nợ két xù, Lục Tân không có tâm trạng đi làm, một lòng chỉ muốn kiếm tiền.

Thậm chí còn không có động lực đến công ty.

Bản thân đã đeo trên lưng khoản nợ mấy trăm vạn rồi, còn để ý đến cái công ty ba dưa hai táo đó nữa?

- Giải thích "ba dưa hai táo" là để chỉ những thứ nhỏ nhoi, tầm thường. Hết giải thích.

Khẩu vị tỉ lệ thuận với số nợ của con người đó...

Nhưng, nếu như thật sự có năm trăm vạn, đúng là bất động trong thời gian ngắn...

Làm thế này có bao nhiêu công việc?

Tính toán thu nhập của mình từ lúc vào nghề thì biết, mới cầm được mấy trăm vạn.

Chết no một lần từ Hắc Thai Bàn tạo Thần, một lần Giáo hội Khoa học và Công nghệ tiêu diệt Nữ Vương của Thị Trấn Vui Vẻ, còn có viện trợ bên ngoài Thành phố Hắc Chiểu và một vài nhiệm vụ nhỏ khác. Cho dù tin tức ồn ào không nhỏ, nhưng còn lâu mới đến con số năm trăm vạn.

Cấp bậc ô nhiễm năm trăm vạn, nếu có thêm nhiều điểm thì tốt rồi...

.... Ngay khi nảy ra ý tưởng này, Lục Tân bắt đầu cảnh tỉnh bản thân.

Có phải gần đây bản thân bị áp lực kiếm tiền, nên mới ngóng trông việc lớn xuất hiện không...

Đối với thế giới này mà nói, không phải hòa bình và trật tự mới là điều quan trọng nhất sao?

Quả nhiên tiền tài sẽ khiến con người sa đọa…

... Nhưng nói đi phải nói lại, trong tay mình đã gom gần xong vật phẩm ký sinh, nếu nó thật sự không hiệu quả thì quay đầu lại hỏi Thanh Cảng. Trong mắt bọn họ, Tàng Trượng nhân đại diện cho một trong mười ba cấp độ tâm linh tối thượng. Nếu bán cho bọn họ sẽ đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?

Nói đùa thôi.

Tàng Trượng Nhân sao có thể bán, không có thế lực nào dám phát lệnh truy nã với "Thần" cả...

Tả hữu vô sự, Lục Tân chỉ có thể tính toán tiền trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn tiến trình của đội trang hoàng.

Lúc đầu anh có hơi lo lắng về đội thi công giúp mình trang hoàng lại tòa nhà cũ.

Trong tòa nhà cũ thật sự có đồ vật gì sao?

Những thứ này có tạo thành uy hiếp hay gây thương tổn gì đến đội trang hoàng lại không?

Cho đến bây giờ, Lục Tân không xác định rõ được vấn đề này, nhưng mơ hồ cảm thấy có thể có một số "hàng xóm" đang ẩn náu trong tòa nhà này.

Hơn nữa có thể chắc chắn người hàng xóm này sẽ không tốt bụng và thân thiện như người nhà...

Đương nhiên, Lục Tân không ngại đến tìm những người hàng xóm này.

Họ cùng sống trong một tòa nhà, và nếu như bọn họ thật sự xuất hiện, thì anh không ngại để họ chia sẻ chi phí cải tạo.

Nhưng mà sau hai ba ngày quan sát, anh phát hiện công việc của đội trang hoàng đã được thực hiện từng bước và hoàn thiện một cách trật tự.

Bọn họ dường như không bị tòa nhà cũ ảnh hưởng, nhưng lại cảnh giác khi thấy chính mình đi qua.

Thật là lạ... Tòa nhà cũ sao có thể yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ hàng xóm thật sự đã trốn để khỏi tốn tiền sửa sang lại sao?

Lục Tân không biết là đội trang hoàng, hoặc nói là đội Đội chuyên gia trong bộ phận nghiên cứu và phát triển vũ khí đặc biệt, đã chuyển một bản báo cáo bí mật đến tay giáo sư Bạch, nội dung là đáp án bọn họ liều chết tìm được:

"Rất an toàn."

Giáo sư Bạch và ông Tô, bộ trưởng Thẩm và những người cấp cao khác cùng nhìn bản báo cáo này.

Nội dung trên đó khiến bọn họ hết sức kinh ngạc, thậm chí rất ngạc nhiên:

"Sau ba ngày điều tra và thu thập thông tin của đội điều tra đặc biệt, cuối cùng có thể xác định được kết quả..."

"Tòa nhà cũ rất sạch sẽ."

"Phi thường sạch sẽ, không có bí mật gì cả...."

Đây là nội dung báo cáo của đội trang hoàng.

Tòa nhà cũ rất bình thường, có vẻ như đã lâu không còn ai sống ở đây.

Việc phát hiện bức xạ tinh thần cho thấy các chỉ số đều bình thường, thậm chí đây còn là một trong những nơi an toàn nhất ở Thanh Cảng.

Có vẻ còn an toàn hơn Bộ phận thông quan đặc biệt.

Nói một cách đơn giản: đây là một tòa nhà cũ, không hơn không kém!

"Không khác biệt lớn sao với kiểm tra đo lường lần đầu..."

Giáo sư Bạch nhìn về phía Trần Tinh. Ngay từ đầu Trần Tinh phụ trách quan sát cũng lo lắng có nên chiêu mộ Lục Tân về hay không, nên đã kiểm tra đo lường hoàn cảnh sống của anh. Kết quả đo lường lúc đó cũng như bây giờ, chỉ là một tòa nhà cũ không ai sinh sống mà thôi.

Lý do tại sao chỉ có gia đình Lục Tân sống trong tòa nhà có lẽ chỉ vì tòa nhà cũ không đủ ánh sáng và trông u ám.

"Nếu tòa nhà thật sự bình thường, vậy anh ta định làm gì với mức giá khổng lồ như vậy?”

Trần Tinh và những người khác có phần khó hiểu: "Lúc này số tiền anh ta bỏ ra để "trang hoàng" lại có thể xây dựng một đội quân chuyên nghiệp."

"Không thể kết luận sự việc quá sớm."

Giáo sư Bạch trầm mặc suy tư một hồi, nói: "Kết quả kiểm tra đo lường không có vấn đề, không có nghĩa sẽ thật sự không có vấn đề."

"Có lẽ, vấn đề không nằm trên tòa nhà cũ, mà là người bên trong?"

Mọi người lập tức nghĩ đến đơn binh khiến cho tất cả Thanh Cảng đều lâm vào sợ hãi, hai mặt nhìn nhau:

"Vậy thì làm sao bây giờ?"

"Phải làm sao đây?"

Giáo sư Bạch liếc mắt nhìn bọn họ, nói: "Trước kia không phải các ngươi đặt ra nguyên tắc sao?"

"Không chủ động nghiên cứu đơn binh, cũng không đi tìm hiểu bí mật của anh ta nếu anh ta từ chối."

"Nếu anh ta có chuyện gì muốn tìm chúng ta, vậy dựa theo quy tắc, hiểu rõ anh ta muốn làm gì, chúng ta nên phối hợp hay tỏ ra thái độ cự tuyệt. Nhưng sau khi kết thúc hợp tác, vẫn muốn tiếp tục duy trì giới hạn lịch sự đó và không làm phiền mỗi người..."

"Lão Bạch, ông có phát hiện ra hay không...."

Ông Tô không nhịn được nói: "Ông quá bảo thủ với những vấn đề liên quan đến đơn binh."

Bộ trưởng Thẩm cũng nói: "Căn cứ về dữ liệu và các trường hợp trước mắt, đơn binh có hảo cảm với Thanh Cảng chúng ta. Có vẻ như chấp nhận thiện chí của anh ấy và thiết lập một kết nối sâu sắc hơn là một lựa chọn đúng đắn. Nhưng vào thời điểm mấu chốt chúng ta lại chủ động vẽ ra một con đường khác. Ông có nghĩ đến hay không, giới hạn này sẽ tạo khả năng bất hòa giữa đơn binh và Thanh Cảng?"

"Tuyến này không phải giới hạn, mà là một loại quy tắc."

"Mà ở trong thế cục như thế này, quy tắc chính là đang bảo hộ sự tồn tại của kẻ yếu."

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, giáo sư Bạch nhẹ nhàng nói: "Ngoài ra, đường này không được vẽ ra cho hoàn cảnh hiện tại. ”

"Là để về sau."

Ông ta nói xong, im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc nên nói cái gì.

Một lúc sau, ông ta trực tiếp đứng dậy, đi đến giá đựng tư liệu bên cạnh, hạ hàng trên xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận