Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1399: Bắn một trận pháo lên trời (2)

Oa Oa lúc này, bởi vì những con quái vật tinh thần trên tường cao đã biến mất, lại có một lực lượng kinh khủng vọt về phía Thanh Cảng đang bị một lực lượng tinh thần rất quen thuộc nhưng không thể nhận ra được ngăn cản, nên cô trở nên đờ đẫn, cố gắng suy nghĩ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghĩ nổi.

Cô đứng im một chỗ, trong tay xách theo những sợi xích màu trắng, ngơ ngác không biết làm gì, dường như muốn giúp gì đó, lại không biết phải giúp như thế nào.

Cho đến khi tiếng hét này vang lên bên tai cô.

Oa Oa chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc vui mừng.

Rõ ràng chẳng qua chỉ là một tiếng hét không khác biệt gì lời nói, nhưng cô bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Lục Tân.

“Ừ!”

Oa Oa gật đầu, nhẹ nhàng nâng cánh tay, trong phút chốc một sợi xích màu trắng bắn ra ngoài.

Tốc độ và cách thức sợi xích màu trắng này đi ra ngoài, không thể nào hình dung được.

Trực tiếp đi từ Thanh Cảng, kéo dài đến vùng đất hoang cách thành phố vệ tinh số hai mười mấy dặm.

Cũng trong lúc đó, sợi xích màu trắng này kéo dài, những sợi xích màu trắng quấn quanh cơ thể những người khác không ngừng ngắn lại.

Loại thay đổi này khiến cho những người có năng lực khác cũng hơi ngẩn ra, đồng thời quay đầu lại nhìn.

Trên cánh đồng hoang, Lục Tân đưa tay ra bắt lại sợi xích sắt.

Mượn lực lượng của sợi xích sắt, anh rất nhanh đã nhảy tới giữa không trung, sau đó mượn lực lượng của em gái, cơ thể linh động tới cực điểm, cúi vọt xuống, kéo theo sợi xích màu trắng, nhanh chóng chạy quanh người cầm kiếm.

Cơ thể linh hoạt giống như quỷ, như đang bơi trên cơ thể của người cầm kiếm vậy.

Từng tầng từng tầng xích trắng quấn trên cơ thể người cầm kiếm, cho dù là hắn ta, lúc này cũng khó trốn thoát trong thời gian ngắn.

Hai loại lực lượng tinh thần hoàn toàn khác nhau đang chôn vùi, va chạm lẫn nhau, tỏa ra làn khói trắng.

Nó vẫn đang giải phóng ra bên ngoài, nhưng nó không còn có thể gây ra sự hủy diệt giống như nỗi sợ hãi nó đem lại trước đây.

“Hộc hộc.”

Sau khi cầm sợi xích màu trắng quấn quanh cơ thể người cầm kiếm, Lục Tân mới cầm một đoạn xích cuối cùng, nhân cơ hội tung người lên, cơ thể lao thẳng lên trời, cao gần bằng mặt trăng máu, dùng một tư thế hoàn hảo để xoay người, hít một hơi thật sâu, đối mặt với người từng kiếm đang bị giam giữ ở dưới.

Cánh tay nhẹ nhàng dùng sức, sau đó ôm chặt em gái một chút, cuối cùng dùng lực đẩy cơ thể em gái ra.

Anh đẩy em gái về vị trí của cha mẹ, để tránh cho trong lần đối đầu tiếp theo làm tổn thương tới con bé.

Sau đó, anh một thân một mình dùng lực hạ xuống, lao thẳng về phía người cầm kiếm, bắt đầu đánh ra một chưởng.

Tư thế đầu dưới chân trên, có thể nhìn thấy ánh mắt của anh lúc này đã biến thành một màu đen tuyền.

“Ầm!”

So với người cầm kiếm anh cực kỳ nhỏ bé, nhưng lại bộc phát ra một loại khí tức hung ác trước đó chưa từng có.

Cơ thể nặng nề rơi xuống đầu người cầm kiếm, những hạt màu đen bao phủ trong lòng bàn tay trái đè chặt lên trán hắn ta.

“Quỳ xuống…”

“Tiếp nhận xét xử của tôi!”

“Cứ như vậy, xông lên?”

Lúc người cầm kiếm bị cuốn những sợi xích màu trắng, trên người lực lượng vặn vẹo đang không ngừng phát triển, cũng đang ngừng lan truyền.

Trên bức tường cao canh giữ Thanh Cảng, còn có cha và mẹ, về mặt cũng không nhịn được mà khẽ run lên. Áp lực khổng lồ vừa rồi cuối cùng cũng biến mất, lại chợt nhìn thấy hình như Lục Tân đang có chút điên cuồng, có chút bận tâm, còn có chút cảm giác kích động.

Thậm chí anh còn cố ý ở giờ khắc cuối cùng, đẩy em gái ra .

Là bởi vì anh muốn một mình đi đối mặt với thứ mất khống chế điên cuồng đó - người cầm kiếm?

Thành phố vệ tinh số sáu, thế cục hiện đang ổn định.

Thành phố vệ tinh số ba, thế cục hiện nay ổn định.

Thành phố vệ tinh số bốn, thế cục hiện đang ổn định.

Tình hình ở thành phố vệ tinh số hai không rõ, nhưng đội tiếp viện của Bích Hổ đã quay trở về hoàn thành nhiệm vụ..

Cũng trong lúc đó, trong phòng chỉ huy của thành phố Thanh Cảng đã lấy được những tin tức khiến cho người nghe phấn chấn. Bọn họ còn chưa kịp lấy được phản ứng lại sau vụ Oa Oa đột nhiên tăng một tầng lực lượng, nhưng đã thấy được thắng lợi của trận xâm lấn lực lượng tinh thần này.

Sau khi xử lý xong những tình báo phức tạp kia, xác định tất cả các thành phố vệ tinh của Thanh Cảng đều đã đảm bảo ổn định và an toàn, lúc này đám người Bộ trưởng Trầm, giáo sư Bạch và Tô Tín Trung mới nhìn nhau một cái. Sau đó bọn họ đồng loạt nhìn về một chỗ, đó chính là bầu trời của Thanh Cảng, có một ánh mắt màu đỏ đang đội lên, đã cách Thanh Cảng quá gần, giống như dán chặt trên bầu trời Thanh Cảng, khiến cho người khác sợ hãi.

Đoàn kỵ sĩ xâm lấn bên ngoài cũng đã bị ngăn cản, quái vật tinh thần cũng đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tô Tín Trung vừa nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Căn cứ theo tình báo Bích Hổ mang về, ô nhiễm mà thành phố vệ tinh số hai gặp phải cũng đã được giải quyết. Hôm nay Đơn Binh đã ra khỏi Thành đi giải quyết nguy cơ của tòa án Ngọ Dạ.”

“Như vậy…”

Ông ta gõ gõ mặt bàn, động tác bỗng nhiên dừng lại, thử hỏi dò: “Có phải chúng ta nên bắn pháo lên trời không?”

Tô Tín Trung ngẩn ra, sau đó quay đầu cầu cứu giáo sư Bạch.

Trong lòng ông ta cũng đã ổn định rồi, nhưng thấy giáo sư Bạch cũng đang im lặng, trên mặt lại muốn thử.

Vì vậy nửa phút sau, tất cả các khẩu súng điện tử trên các bức tường cao và thành phố lớn ở Thanh Cảng đều đồng loạt quay đầu, sau đó nâng góc lên.

Nhắm thẳng về phía đôi mắt trên trời!

Nhìn thấy những hành động này, mẹ và cha đều quay đầu lại nhìn, theo bản năng vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.

Biểu hiện của Lục Tân đã có chút mất khống chế, vậy mà Thanh Cảng…

Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy điên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận