Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 801: Năng lực sao chép đặc tính tinh thần (2)

“Sử dụng vật phẩm ký sinh chưa được kiểm tra đo lường và kiểm nghiệm tác dụng phụ là một hành động cực kỳ nguy hiểm.”

“Biến mình thành một món đồ trưng bày trong bảo tàng Ecuador cũng là một hành động nguy hiểm không kém.”

Sau khi giáo sư Bạch hiểu được mục đích của Lục Tân, ông ấy sợ hãi đến mức lắp bắp, gấp gáp nói: “Vậy...”

Lục Tân nhỏ nhẹ trả lời: “Không sao, người gặp nguy hiểm không phải tôi đâu...”

“Đơn binh, cậu cần phải suy nghĩ kỹ càng, đừng làm những chuyện không chắc chắn…”

Trong kênh trò chuyện, dường như Hàn Băng và giáo sư Bạch còn nói gì đó, nhưng Lục Tân đã đứng dậy, dắt theo Oa Oa đi ra ngoài vùng hoang dã

Phóng xạ tinh thần biến mất, lúc này tốc độ bị ký sinh của Nữ Vương rõ ràng đã nhanh hơn, Lục Tân không biết cô ta còn có thể kiên trì bao lâu.

Tuy rằng bây giờ anh vẫn còn bình tĩnh trò chuyện với thành phố Thanh Cảng, nhưng thật ra tình hình đã vô cùng khẩn cấp.

Thêm một nguyên nhân chính là bây giờ anh rất muốn đi vào trong viện bảo tàng kia.

Bên trong kén sáng, Đại giáo chủ Ecuador lại mở mắt một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.

Bỗng nhiên nhìn thấy Lục Tân quay đầu đi ra ngoài vùng hoang dã, anh ta không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Cảm giác không thể đoán được đối thủ định làm gì khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Một linh cảm xấu loáng thoáng xuất hiện càng khiến anh ta hơi mất tập trung.

Ánh mắt luôn muốn nhìn Lục Tân xem anh định làm gì.

Lục Tân chỉ đi đến vùng hoang dã, mà nơi đây đâu đâu cũng là người.

Những người mông du này đang chìm trong trạng thái mê man, họ có mối liên hệ với bảo tàng Ecuador thông qua phóng xạ tinh thần.

Tuy rằng mộng du đi đến mảnh đất này, nhưng tinh thần đang sống một cách tốt đẹp ở viện bảo tàng trong cái chai kia. Cho dù Oa Oa đã xua đuổi phần lớn phóng xạ tinh thần, nhưng mà mối liên hệ giữ họ và bảo tàng lại không thể dễ dàng chặt đứt như thế.

Sau khi bị viện bảo tàng cất giữ, bọn họ cũng đã có tính chất đặc biệt của bảo tàng Ecuador.

Khối Rubik 12 nhân 12, chắc là có thể sao chép tính chất đặc biệt này.

Có điều thao tác cụ thể thì cần anh phải nghiên cứu trước rồi thử nghiệm mới biết.

Đỡ một ông cụ nằm dưới đất ngồi xuống chỗ đất xốp mềm, sau đó Lục Tân quan sát thử trạng thái của ông ta, chỉ thấy ông ta đang nửa tỉnh nửa mê, giống như một con rối để mặc cho anh tùy ý dìu dậy và đặt ngồi xuống.

Có vẻ như ông ta đã mất đi hết dục vọng chống cự rồi.

Lúc này Lục Tân cũng không có thì giờ đi an ủi ông cụ này, anh cầm khối Rubik 12 nhân 12 ở trong tay.

Lục Tân cúi đầu nhìn thoáng qua khối Rubik, có thể cảm nhận được hoạt tính nào đó bên trong khối Rubik này

Loại hoạt tính này được giấu sâu bên trong khối Rubik, thậm chí có thể loáng thoáng cảm giác được nó đang run rẩy, cho dù anh đè nó lên mặt ông cụ, thì hoạt tính bên trong nó vẫn co chặt vào, giống như một con rùa đen rúc đầu vào mai, sống chết không chịu ló đầu ra.

Cảm giác giống như đứng trước máy móc gặp phải trục trặc, Lục Tân im lặng một lúc.

Sau đó anh ném khối Rubik xuống mặt đất hai lần.

Rồi cầm lên đặt vào ông cụ một lần nữa.

Hoạt tính bên trong Khối Rubik vẫn còn đang run bần bật, có vẻ như còn hơi mơ màng.

Lục Tân nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khối Rubik, sau đó năm ngón tay của anh hơi siết lại bóp chặt khối Rubik kêu lách cách.

“Nghe lời.”

Anh thì thầm, sau đó lại nhắm vào ông cụ lần nữa.

Dường như Khối Rubik trở nên thông minh đột xuất, thậm chí còn có thẻ cảm nhận được hoạt tính bên trong nó đã di chuyển nhanh hơn một chút.

Các khối vuông đủ màu trên mặt đột nhiên chủ động xoay tròn, vang lên tiếng lách ca lách cách, rồi thay đổi vị trí một lúc. Cuối cùng còn có thể cảm nhận được rõ ràng hoạt tính đặc biệt này đã xuất hiện thay đổi, hơn nữa cái tính chất đặc biệt này còn lan tràn ra ngoài.

Khối Rubik đang dần lan từ hai ngón tay tiếp xúc với mặt rubik của anh rồi lan tràn ra khắp cơ thể anh.

Nó lan tràn vô cùng cẩn thận, còn có hơi run rẩy, giống như đang thử xem hậu quả của việc lan tràn này là gì.

Lục Tân mỉm cười với khối Rubik, cho phép nó thử.

Nụ cười của anh dọa khối Rubik sợ đến mức suýt thì bể thành từng ô vuông rơi đầy đất.

Ngay khi anh cảm nhận được nó dần lan tràn từ ngón tay rồi dần lên bàn tay, cánh tay, cuối cùng là bả vai, ngực, và cả người. Lục Tân loáng thoáng cảm giác có thứ gì đó đã xảy ra thay đổi, tựa như trên người anh đang khoác lên một bộ quần áo vô hình.

Hơn nữa bộ đồ này còn đang sống.

Nó tự động co sát, biến đổi, không ngừng thay đổi bước sóng.

Nhưng khi anh cúi đầu nhìn xuống, anh vẫn là anh, không có một chút thay đổi nào.

Anh hơi trầm ngâm, quay đầu nhìn về phía Oa Oa.

Bên cạnh anh không có Oa Oa, chỉ có một ông cụ đang nằm liệt dưới đất, trong miệng bốc khói vàng, đang nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh.

Lục Tân giật mình, anh biết ô nhiễm đã hoàn tất.

“Rầm!”

Lúc này, bên trong kén sáng, ánh mắt Đại giáo chủ Ecuador đang nhìn chằm chằm phía hoang dã mà Lục Tân và Oa Oa đã biến mất.

Hoặc là nói, hai người kia không biến mất, chỉ là tinh thần của hai người kia bị dao động, cho nên bị một sức mạnh nào đó bao phủ làm biến mất khỏi tầm mắt anh ta. Đối với trạng thái hiện tại của anh ta mà nói, thì hai người kia giống như đột ngột biến mất vậy.

Có một cảm giác rùng mình không thể nào hình dung dần lan tràn khắp cả người anh ta.

Khi bạn nhìn thấy cảnh tượng quái vật tinh thần từ từ biến mất hoặc là thình lình biến mất cũng sẽ có cảm giác thế này.

Lá gan cũng nhỏ lại.

Cùng lúc đó, anh ta có cảm giác mình gặp phải sự khiêu khích, điều này chứng tỏ rằng nó có khả năng uy hiếp tính mạng của anh ta, anh ta cố sức nhìn chằm chằm về vùng hoang dã, ánh mắt mang theo một chút kinh hoàng, một chút lo lắng và yếu ớt.

Nhưng trong tầm mắt anh ta lại chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một nụ cười thân thiện.

Cả người anh ta run lên lẩy bẩy, tâm trạng thực hiện nghi thức ký sinh đã hoàn toàn bị quấy rầy: “Mình đã đụng phải cái thứ quỷ quái gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận