Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1459: Cùng Cực – Người trộm lửa (2)

Gương mặt của ông lão đang không ngừng thay đổi.

Khi thì là một đứa trẻ sơ sinh đang òa khóc, khi thì là một người phụ nữ đã chết lặng, khi thì lại là một thiếu nữ thương tâm, khi thì là một thiếu niên áy náy, khi thì mang theo vẻ nóng nảy lạnh lùng, khi thì mang theo vẻ thù hận điên cuồng, mỗi gương mặt đều khác nhau, chồng chất trên gương mặt của ông ấy.

Lúc thì lại dường như là đang thay đổi liên tục, lúc thì lại giống như nó vẫn luôn như vậy từ đầu tới cuối, thật ra thì chẳng hề có bất kỳ thay đổi nào cả.

Dù đã nhìn thấy ông lão nhưng Lục Tân vẫn không có cảm giác mình nhìn thấy hình dáng thật sự của ông.

Chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là ông vô cùng yếu ớt, cũng vô cùng già nua.

Dù trên mặt ông cũng xuất hiện cả gương mặt của một đứa trẻ sơ sinh vẫn chưa mọc răng thì vẫn khiến người ta có cảm giác ông già đến khác thường.

“Ngươi…”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông lão, cha hơi ngẩn ra, bỗng nhiên có chút thức thời.

Trên mặt mẹ thì rõ ràng cũng có chút bất ngờ, bà nhìn sâu vào ông lão, khẽ thở dài:

“Thảo nào trước khi tới đây, cô ấy lại bắt chúng tôi phải hứa hẹn ba điều, để chúng tôi không làm ông bị thương…”

“Không ngờ rằng bây giờ ông lại yếu ớt như vậy…”

Hơi dừng lại một chút, bà nhíu mày, tựa như có chút tò mò: “Đường đường là người trộm lửa, theo đuổi chân lý Cùng Cực…”

“Thân là người đáp xuống sớm nhất, cũng là người đầu tiên hiểu rõ sự tồn tại của mình, tại sao ông lại trở nên yếu ớt như bây giờ?”

“Người trộm lửa?”

Con ngươi của Lục Tân hơi co rút lại, vị mục sư già nua này ấy vậy lại là người trộm lửa – một trong mười ba vị Cùng Cực sao?

Vậy nhưng, nhìn bộ dạng của ông, thật sự rất khó để liên hệ với những Cùng Cực khác.

Bởi vì khi đứng trước mặt ông, ông khiến Lục Tân có cảm giác như bản thân chỉ là một người sống, không phải là sinh vật tinh thần thuộc cấp bậc nào cả.

“Có lẽ là do tôi bị vấn đề ấy vây hãm chăng…”

Vị mục sư già nua, hay nói đúng hơn là người trộm lửa cũng chẳng thèm giấu giếm, thấp giọng trả lời.

“Cô thì sao?”

Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, nhẹ giọng nói: “Khuy Mệnh, cô đã tìm được số mệnh chính xác rồi sao?”

“Khuy Mệnh?”

Trong lòng Lục Tân khẽ động, lại không nhịn được nhìn về phía mẹ.

Lúc này, mẹ cũng không hề có chút phản ứng khi bị người ta tiết lộ thân phận, chẳng qua, trên mặt chỉ lộ vẻ đau thương.

Vẻ đau thương cũng giống hệt với vẻ đau thương khi bà nhắc đến người cầm kiếm trước kia.

Nhưng nếu phải so với vẻ đau thương kia thì lần này còn sâu sắc hơn.

Hồi lâu sau, bà mới khẽ gật đầu, nói:

“Tôi chỉ xác định một chút, không có số mệnh chính xác, mỗi giao lộ đều hợp lý…”

“Dù vậy…”

Hơi dừng lại một chút, bà quay đầu nhìn về phía Lục Tân, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Quả thật là tôi đã tìm được.”

Lúc mẹ nhìn về phía Lục Tân, người trộm lửa già nua cũng nhìn về phía anh.

Trong mắt ông lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Chào cậu.”

Lục Tân hơi ngẩn ra, sau đó cũng gật đầu, lễ phép trả lời ông lão: “Chào ông.”

Nụ cười của ông lão lại càng ôn hòa hơn, bỗng nhiên nói: “Nếu như thế giới này chỉ cho cậu được chọn một món đồ quan trọng nhất.”

“Vậy thì, cậu sẽ chọn cái gì?”

Lục Tân bất thình lình nhận được câu hỏi, ít nhiều gì cũng có chút không kịp ứng phó.

Quay đầu nhìn mẹ, anh muốn thử thăm dò xem câu hỏi này có câu trả lời tiêu chuẩn hay không.

Nhưng mẹ lại không chỉ điểm cho mình, tựa như đang rất yên tâm với việc anh tự trả lời.

Vì vậy, Lục Tân cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, nhẹ giọng trả lời:

“Cuộc sống.”

Dường như câu hỏi của ông lão không cho phép câu trả lời quá nhiều.

Vì vậy, Lục Tân cũng chỉ có thể trả lời ngắn gọn như vậy.

Trên thực tế, anh muốn nói rất nhiều.

Chẳng hạn như có được một cuộc sống vừa có tiền vừa có thể diện trong một thế giới vừa văn minh lại vừa có trật tự.

Chẳng hạn như một cuộc sống an yên, thú vị và tự do trong một thế giới văn minh, có trật tự, ở đó, mọi người sẽ được dùng tiền để mua những thứ mình muốn hoặc chỉ đơn giản là được nhận tiền lại.

Cần phải có trật tự, cũng cần phải có văn minh, thế thì mỗi người mới có thể sống vui vẻ tự do được.

Dù cuộc sống như vậy có vẻ không hoàn hảo nhưng ít nhất thì cũng có thể giúp con người ta nhìn thấy hướng đi:

Mình phải cố gắng trở nên có tiền, nếu mình không cố gắng thì sẽ bị chết đói ở đầu đường.

Đây là lời mà lão viện trưởng đã nói cho họ nghe vô số lần, là cuộc sống ở thời đại văn minh trước.

Lục Tân trả lời rất đơn giản, cảm giác như chỉ mỗi hai chữ này cũng không thể truyền đạt chính xác suy nghĩ của mình.

Vậy nhưng, trông ông lão lại như nghe hiểu những gì anh nói, gật đầu cười.

Sau đó nói với mẹ: “Không ngờ một người vẫn luôn theo đuổi vận mệnh như cô lại tìm được một người chất phác không màu mè như vậy.”

Mẹ nhàn nhạt nói: “Dã tâm quá lớn sẽ dễ xảy ra chuyện, cũng dễ khiến người vô tội bị thương.”

Ông lão cẩn thận suy nghĩ một hồi, cười nói: “Đúng vậy.”

Nói xong, ông nhẹ nhàng đứng lên.

Cho đến lúc này, ánh mắt của ông mới quét qua cha cùng với em gái đeo một chiếc túi đeo lưng nho nhỏ màu xám tro ở bên cạnh Lục Tân.

Trong mắt dường như có nụ cười, sau đó ông đi tới trước tượng thần, mở ra một gian bí mật phía sau bức tượng.

Chỉ thấy bên trong có loáng thoáng một chiếc rương màu đen, bóng tối nồng đậm tản ra từ trong rương.

“Đó là của ta…”

Nhìn thấy chiếc rương kia, cha kích động đến nỗi trong cổ họng chợt phát ra những tiếng gầm nhẹ.

“Thế thì tới đây đi…”

Ông lão lẳng lặng đứng trước chiếc rương, hai tay tự nhiên rũ xuống, chắp trước mặt, mỉm cười với một nhà Lục Tân.

Vào giờ phút này, bên trong giáo đường bỗng vang lên vô số những tiếng gầm hét điên cuồng, dường như nó đang đến rất gần với hiện thực, xung quanh bỗng xuất hiện một con quái vật vừa cuồng bạo vừa âm lệ, nó dùng hết sức mạnh, phát ra tiếng kêu gào khiến đầu óc người ta trở nên hỗn loạn.

Đứng giữa những thanh âm điên cuồng ấy, ông lão vẫn tỏ ra vô cùng yên tĩnh ung dung:

“Để tôi nhìn xem các người có năng lực lấy nó lại hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận