Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 122: Chú Tửu Quỷ (1)

"Cầu Thanh Nhai là lối đi duy nhất giữa phía nam và phía đông thành phố, vừa khéo nằm giữa hai điểm bùng phát ô nhiễm đặc biệt là trung tâm thương mại Vạn Chúng và phố Bắc Lạc. Cho nên chúng ta nhất định phải phong tỏa hai địa phương này, khống chế nguồn lây nhiễm khuếch tán trong khu vực nhất định."

"Mười phút trước, sở cảnh vệ và hai đội quân tuần tra thành phố đã chạy tới vị trí kiểm soát được chỉ định."

"Nhưng tôi vừa nhận được báo cáo, quần thể bị ô nhiễm đang xông qua càng lúc càng nhiều, cũng sắp đạt đến cực hạn..."

"Bọn họ nhận được mệnh lệnh là cố gắng không nổ súng, nhưng nếu không thể phong tỏa được..."

Nghe Hàn Băng thông báo trong kênh nói chuyện, Lục Tân đã chạy tới cách cầu Thanh Nhai bảy cây số.

Anh nhìn thấy phía xa, trên đầu cầu bên này đã tập trung rất nhiều người.

Mỗi người bọn họ đều hành động hơi chậm chạp, lảo đảo, cánh tay rũ xuống, chậm rãi bước từng bước một về phía trước.

Các nhân viên vũ trang đã chặn ở đầu khác của cây cầu, nòng súng vô số uy nghiêm đáng sợ chỉ về phía cầu đối diện.

Trước khi Lục Tân giải quyết nguồn lây nhiễm bên trong, binh lính bình thường sẽ không tiến vào trong. Đây là sự kiện lây nhiễm mang tính đột phát quy mô lớn này, bọn họ vào trong, bản thân cũng khó bảo đảm. Cho nên, bọn họ chỉ được điều động qua, phong tỏa ở đầu đường quan trọng.

Ở dưới hình thế hỗn loạn như vậy, chỉ người có năng lực và đội điều tra mới có thể tiến vào khu vực ô nhiễm.

Nhưng lúc này, đội quân tuần tra thành phố và sở cảnh vệ cũng đang rất bận.

Đối với địa hình như vậy, chặn đầu cầu lại chẳng khác nào khống chế nguồn lây nhiễm ở trong một phạm vi.

Cũng chính bởi vì cây cầu kia quan trọng như vậy, cho nên khi người ở đầu cầu đối diện cảm giác không khống chế được, sẽ lựa chọn nổ súng.

"Đã bắt đầu biến dị..."

Lục Tân nhìn những người hành động chậm chạp này, trong lòng lập tức cảm thấy hơi nặng nề.

Đến lúc này, thật ra anh không sợ những người cuồng nhiệt, chạy khắp nơi nữa, bởi vì điều đó đại biểu cho những người này bị ô nhiễm không nặng lắm, hơn nữa muốn ngăn cản những người này cũng rất đơn giản, chỉ cần tạm thời cướp đi năng lực hành động của bọn họ là được. Chẳng qua sau khi bọn họ phản ứng chậm lại, thoạt nhìn bình tĩnh nhưng vấn đề sẽ trở nên rất nghiêm trọng, bởi vì bọn họ đều sẽ phát sinh một loại cảm giác "tự tử vì tình".

Kể từ đó, bất kể bọn họ xông qua đầu cầu hay "tự tử vì tình", đều là một con đường chết.

Lục Tân hít sâu một hơi, nhìn về phía trước.

Cho dù có rất nhiều người tập trung ở đầu cầu nhưng tốt xấu gì cũng không vượt quá khả năng như ở trên các nóc tòa nhà trước đó.

Hơn nữa, tuy bọn họ đông người nhưng hành động chậm rãi, vẫn có thể cứu giúp được...

"Có mệt không?"

Hắn liếc nhìn em gái, khẽ hỏi.

"Hừ..."

Gương mặt nhỏ nhắn của em gái ngẩng lên, cô liếc nhìn anh, nói: "Có mệt hay không, em vẫn phải làm việc giúp anh..."

Trong kênh nói chuyện, Hàn Băng cũng đồng thời dịu dàng trả lời: "Chúng tôi không sao, các anh mới cực khổ nhất..."

Lục Tân nhận được hai câu trả lời, đành phải "Ừ" một tiếng.

Sau đó, anh thuận tiện nhảy từ trên mặt tòa nhà xuống, cũng kéo một sợi dây từ giữa không trung xuống.

Bắt đầu từ bây giờ, anh cần phải suy nghĩ vấn đề nên giải quyết thế nào, khiến cho nhóm người này đồng thời mất đi năng lực hành động...

Chỉ có điều, vào lúc anh đang chạy càng lúc càng nhanh, sắp xông vào trong đám người này, anh đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn.

Tốc độ chạy chậm lại, tòa nhà lớn và con đường xung quanh đều đang nhanh chóng biến mất, giống như bị xóa đi màu sắc. Ngay cả màn đêm dày đặc và ánh đèn mờ nhạt cũng đang nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là một sự đối lập mãnh liệt giữa các đường nét đen và trắng, cảm giác như mình đang chạy, chợt từ thế giới hiện thực lập tức chạy vào trong giấc mơ.

Lục Tân dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, không ngờ phát hiện ra mình giống như đi vào trong một thế giới truyện tranh. Ở đây, khắp nơi đều là những mảng trắng đen phác họa ra từng bức tranh đơn giản mà lại sống động, rõ ràng, mà lại phức tạp.

Hắn thậm chí thấy những người xung quanh này.

So với những kẻ chậm chạp mà cứng đờ bước về phía đầu cầu vừa rồi, ở chỗ này lại là một dáng vẻ khác.

Trên mặt bọn họ đều mang biểu cảm phong phú, giống như xem nơi đây thành thế giới hiện thực.

Anh nhìn lướt qua, thấy mỗi người đều đang điên cuồng chạy, ôm nhau, vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ.

Có người dắt một hoặc nhiều người khác phái, hạnh phúc giống như người đàn ông nặng trăm cân chạy nhanh trên bãi cát.

Còn có vài người nắm tay một người phụ nữ được phác họa bằng đường nét đen trắng, chậm rãi đi lên cầu thang bộ cũng được vẽ bằng từng khối màu đen, sau đó đứng ở trên đài cao đầu cầu thang, ôm người phụ nữ và cùng nhảy xuống...

Phía dưới đài cao là một cái hồ được vẽ bằng mực đen đậm.

Nét mực đậm tượng trưng cho hồ này sâu không thấy đáy.

Bọn họ nhảy vào trong hồ này làm bắn lên từng giọt mực, lại hài lòng leo lên, tiếp tục đi lên cầu thang kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận