Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 337: Vũ khí hạt nhân Thanh Cảng (1)

“Vẫn chưa được đi à?”

“Thời gian không còn sớm nữa. . .”

Lục Tân, người được cho là rất vui vẻ lúc này đang nhàm chán ngồi phịch ở trên ghế sô pha.

Anh nhận ra, mệt mỏi nhất không phải là làm việc mà là ưỡn thẳng lưng ngồi mấy giờ liền ở một nơi sạch sẽ đến mức làm mình không đành lòng đi phá hoại. Hơn nữa, chủ nhân của căn phòng này cũng là một người không thích giao tiếp. Thêm nữa, chủ nhân của căn phòng này còn có một khuôn mặt có thể nói là khuôn mặt đẹp nhất trên thế giới, dáng người có tỷ lệ gần như hoàn hảo.

Thân là đàn ông, thật ra anh cũng có suy nghĩ giống như đi tán thưởng vậy.

Nhưng mấu chốt là, bây giờ mình còn bị rất nhiều người chú ý đến.

Trước mặt người khác phải cẩn thận, cho nên ngay cả một cái liếc mắt Lục Tân cũng không nhìn cô bé kia, chỉ là nhìn hình ảnh trên ti vi.

Một lát sau, Lục Tân chờ đợi cấp trên đưa ra biển pháp giải quyết, đã cảm thấy hết sức khó chịu.

Rõ ràng là mình đi vào thành chính là để tham dự hội nghị cao cấp của người mới, thuận tiện giúp phó chủ tịch giải quyết vấn đề, thuận tiện giải quyết vấn đề “giai đoạn thứ hai” của bản thân mình, lại thuận tiện tụ họp với các động nghiệp một lúc, nhìn chuyên viên phân tích Hàn Băng của mình…

Cũng không biết, lúc này đám người Bích Hổ có phải đang vui vẻ tụ tập ở một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm hay không.

Càng không biết, bây giờ Hàn Băng có phải cũng ở trong tòa nhà này hay không.

Người khác đều đang rất vui vẻ tham gia hội nghị, còn mình lại chỉ có thể ở nơi này với một cô gái xinh đẹp nhất thế giới…

“Ôi…”

Lục Tân thở thật dài, tầm mắt cũng di chuyển khỏi chiếc ti vi sớm đã xem chán.

Chỉ thấy chủ nhân của căn phòng lúc này vẫn đang quỳ gối trên mặt đất, tập trung tinh thần xếp lego của cô bé. Cho dù nhìn từ góc độ của anh, cô bé là một người gần như hoàn hảo, nhưng điều duy nhất không hoàn hảo chính là cô bé không biết nói chuyện phiếm với người khác.

“Đã có quyết định của cấp trên.”

Trong kênh nói chuyện hơi hơi vang lên âm thanh của dòng điện, sau đó giọng của Trần Tinh vang lên.

“Nói thế nào?”

Tinh thần của Lục Tân lập tức tỉnh táo.

Trần Tinh chậm rãi nói: “Chúng ta hi vọng anh có thể nhận một nhiệm vụ ủy thác mang tính tạm thời.”

“Nội dung của nhiệm vụ tạm thời là: Làm bạn với Oa Oa.”

“Hả?”

Lục Tân sững sờ một lát, phát ra một tiếng nghi vấn.

Giọng của anh hơi to, cô bé lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Tân. Lục Tân vội vàng giơ tay ra hiệu với cô là không có việc gì.

Cô bé tiếp tục loay hoay xếp lego của mình.

Lục Tân lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Đây là nhiệm vụ gì?”

“Một nhiệm vụ cấp B.”

Trần Tinh nói: “Bất kể là mức độ quan trọng của nhiệm vụ hay là thù lao đều là cấp B.”

Lục Tân hơi ngạc nhiên.

“Hơn nữa, cấp độ B cũng chỉ là công tác chuẩn bị ban đầu mà thôi.”

Trần Tinh nghiêm túc nói: “Trong khoảng thời gian này, có thể sẽ cho anh một nhiệm vụ quan trọng có cấp bậc càng cao hơn. Chỉ là nhiệm vụ này cần anh trao đổi với Oa Oa nhiều hơn một chút, hiểu rõ cô bé, cũng làm cho cô bé thích ứng với sự tồn tại của anh. Cho nên mới có nhiệm vụ làm bạn như vậy.”

Dừng một chút, cô ta dò hỏi: “Cho nên ý kiến của anh là. . .”

“Nhiệm vụ không có vấn đề, đây là việc nên làm.”

Lục Tân nghiêm mặt trả lời, sau đó liếc nhìn Oa Oa, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi chỉ có thể ở chỗ này thôi sao?”

“Đã mấy giờ tôi không có đi nhà xí. . .”

Trần Tinh nghe được vấn đề này, cũng sửng sốt một chút, nín cười nói: “Trong phòng của Oa Oa có toilet.”

“Nhưng đây là toilet của cô bé mà. . .”

Lục Tân hơi xấu hổ trả lời: “Tôi không thể ra ngoài một lát được sao?”

Trần Tinh im lặng một hồi, hình như đang nhìn bản đồ, khẽ cười nói: “Bên ngoài phòng, chắc là còn có toilet công cộng.”

Lục Tân nghe thế thì nhíu mày, từ từ đứng lên.

Anh theo bản năng mà thả nhẹ bước chân, đi về phía cửa, mãi cho đến khi bên cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, đều cảm thấy không có gì khác thường.

Đang lúc anh cảm thấy thả lỏng thì bỗng nhiên cảm giác được một loại hương thơm lành lạnh đi đến bên người. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô bé kia đã đứng dậy, yên lặng đi theo mình. Lục Tân lắc đầu, dứt khoát nhanh chân đi ra bên ngoài cửa.

Tìm được toilet công cộng, đẩy cửa đi vào, sau đó quay người cản cô bé đang muốn đi vào theo anh lại: “Cô không được vào đây.”

Cô bé nhìn anh vẻ vô tội.

Lục Tân đành phải nặn ra một nụ cười: “Chờ tôi ở bên ngoài được chứ?”

Cô bé vẫn vô tội nhìn anh, nhưng Lục Tân quyết tâm gạt tay cô bé ra, đi thẳng tới toilet…

Lúc anh cả người nhẹ nhõm đi ra thì thấy cô bé vẫn thành thật chờ mình ở bên ngoài.

Lục Tân bất đắc dĩ báo cáo lại với sếp: “Cô bé vẫn luôn đi theo tôi, đến toilet cũng muốn đi theo…”

“Xem như trong dự đoán.”

“Đây là lần đầu tiên Oa Oa thể hiện ra sự thân thiết và ỷ lại đối với người khác như vậy. Cho nên cô bé không hiểu được cách khống chế tiêu chuẩn, cũng không hiểu cảm giác khoảng cách giữa những người bình thường. Tất nhiên, từ biểu hiện trước đó của Oa Oa có thể thấy, anh có thể thông qua hình thức ra lệnh để Oa Oa tuân theo một số việc. Nhưng ở trước khi chúng ta định ra kế hoạch rõ ràng thì tạm thời anh không cần hành động như vậy.”

“Bởi vì như thế cũng có thể dẫn phát cảm xúc không ổn định của cô bé. . .”

Trần Tinh kiên nhẫn giải thích một chút, cuối cùng kết luận: “Cho nên, đành phải mời anh tạm thời chiều theo cô bé một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận