Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1198: Giao dịch cùng thần (1)

Quả nhiên là mẹ!

Trước khi nhận cuộc điện thoại này, Lục Tân đã có dự cảm, yên lặng suy nghĩ.

Trong tòa nhà Hỏa Chủng này, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, dường như có chút quỷ dị, lại khó có thể hiểu được.

Nhưng cũng không biết vì sao, Lục Tân cũng không cảm thấy kỳ quái.

Sau khi trầm mặc một chút, anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ mẹ đang ở đâu vậy?”

Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng: "Ta cũng đang ở thành phố Hỏa Chủng, chỉ có điều, nơi này có chút lạ, bây giờ chúng ta không thể gặp nhau được.”

Lục Tân gật đầu, cũng không tra hỏi đến cùng, mà nói: "Bây giờ mẹ có khỏe không?”

Mẹ tựa hồ hơi trầm mặc một chút, trong micro, mơ hồ mang theo một chút tạp âm, nhẹ giọng nói:

"Nếu như nói, hiện tại quả thật ta không tốt lắm thì sao?"

Lục Tân trầm mặc một chút, nói: "Vậy đương nhiên con phải lập tức chạy tới, giúp mẹ trút giận.”

Mẹ nở nụ cười, dường như có thể nghe ra, bà cười rất hạnh phúc, cũng rất vui mừng, nói: "Sẽ có cơ hội, bây giờ con không cần phải lo lắng quá nhiều cho ta, hoàn thành những gì bản thân cần làm, sau đó, hai chúng ta có thể thấy nhau..."

"Tút tút..."

Điện thoại bị tắt, bên kia chỉ vang lên tiếng âm thanh máy bận.

Lục Tân trầm mặc một hồi, mới cúp điện thoại trở về, quay đầu nói với Hạ Trùng: "Không ở trên lầu, ở dưới đất.”

"Dưới lòng đất mười tám tầng."

“Anh…”

Hạ Trùng bình tĩnh nhìn Lục Tân một cái.

Cô không hiểu tại sao Lục Tân lại nhận được một cuộc điện ở bên trong tòa nhà Hỏa Chủng này, sau đó lại biết được thứ bọn họ đang muốn tìm ở đâu.

Dưới cái nhìn của cô, tất cả những điều này đều không hợp lý và khó mà có thể lý giải được.

Nhưng mà, khi cô nhìn thấy gương mặt bình tĩnh đến mức phảng phất như tất cả những chuyện này đều là đương nhiên, hơn nữa không có chút suy nghĩ muốn giải thích nào, không hiểu sao, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận...

“Đi đi, vậy thì đi thôi.”

Cô ta bỗng nhiên tức giận nắm lấy tay Lục Tân, sải bước đi về phía cửa phòng.

Trong lòng tức giận: Cái tên Thanh Cảng này chảnh cái gì cơ chứ, thần thần bí bí, không giải thích thì không giải thích sao.

Tôi tức giận rồi, bây giờ anh muốn nói rõ lý do, tôi cũng không nghe đâu...

"Á?"

Lục Tân cũng có chút kinh ngạc, có vẻ như Hạ Trùng lại đột nhiên tức giận?

Quên đi, con gái một khi tức giận sẽ không nói lý lẽ, là một người đàn ông hiểu biết thì bây giờ không nên nói gì.

Vì thế anh cũng thành thành thật thật bị Hạ Trùng nắm tay, bước nhanh về phía cửa phòng.

Hai người lại lần nữa tiến vào vực sâu.

Rất nhanh trèo xuống phía dưới, lúc tới gần mặt đất, nếu không phải đã biết Hỏa Chủng còn có tầng dưới đất thì sẽ cảm giác tòa nhà Hỏa Chủng này được xây từ dưới đất lên, đến khi biết ở đây có tầng hầm, lại lập tức phát hiện, gần sát mặt đất của tòa nhà Hỏa Chủng, xuất hiện từng đạo khe hở. Giống như xương sườn của người khổng lồ, từng cái từng cái khảm nạm dưới đất, da thịt xé rách, lộ ra khe hở lạnh lẽo.

Lục Tân và Hạ Trùng theo khoảng trống giữa xương sườn, lẻn xuống đất, trước mắt xuất hiện từng cảnh tượng màu đỏ sậm.

Thoạt nhìn giống như khung xương của một con quái vật to lớn nào đó, đang ở thế giới ngầm tĩnh mịch này, chống đỡ một không gian rộng lớn mà lại âm u.

Trên mặt đất, tòa nhà cao tầng Hỏa Chủng đã cao một trăm tầng rồi...

Thế mà dưới đất, lại vẫn còn sâu như thế...

Chỉ dựa vào cấu tạo kiến trúc này, đã làm cho người ta thán phục thực lực của Hỏa Chủng.

Hai người bọn họ đi theo tầng lầu, nhanh chóng xuyên xuống phía dưới, tìm được một cánh cửa hoàn chỉnh.

Hạ Trùng nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt nhất thời trở nên có chút ngưng trọng.

Từng chút một, cẩn thận, nhẹ nhàng kéo cửa ra, tựa hồ là lo lắng bị người nào đó nghe thấy.

Cô ta và Lục Tân cùng bước vào trong, đây là một căn phòng hẹp và trống rỗng.

Thế nhưng, sau khi xuất hiện, Hạ Trùng lập tức hướng Lục Tân làm ra một động tác "suỵt", hơi hếch hếch cằm về phía bên kia.

Lục Tân hiểu ý, cũng phát hiện bên cạnh có một tấm vách tường thủy tinh.

Có thể nhìn thấy đầu kia của vách tường, có ánh sáng nhu hòa, có vài chiếc bóng đang đổ dài lên vách tường bằng thủy tinh này.

Ở phòng bên cạnh đang có người.

Anh học theo dáng vẻ của Hạ Trùng, lặng lẽ tới gần vách tường, mặt dán lên vách tường, lắng nghe.

"Cái gì gọi là giải quyết vấn đề?"

Lúc Lục Tân nghiêng tai qua lắng nghe, nghe thấy có người đang đè nén tức giận quát: "Cánh cửa Địa Ngục sắp mở ra, nghi thức lấy lòng thần linh của chúng ta cũng chuẩn bị đến thời điểm mấu chốt nhất, nhưng mà, ngay cả người lẻn vào thành phố Hỏa Chủng cũng không bắt được, kẻ thù còn có thể tồn tại mười phút trước khi quân đoàn Địa Ngục xuất hiện, sau đó còn để cho kẻ địch biến mất..."

"Một tên điên cuồng mà đáng sợ như vậy ẩn nấp ở thành Hỏa Chủng, làm sao chúng ta có thể yên tâm tiến hành công tác chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt nhất?"

"Chuyện này, tựa hồ không dễ trách đến trên đầu ta chứ?"

Tiếp lời này, là một thanh âm nghe rất bình tĩnh cũng rất lễ phép, cười nói: "Nếu như dựa theo ý kiến của ta, lúc hắn cùng quân đoàn Địa Ngục giằng co, thả ra loạt tên lửa điện Địa Ngục, vấn đề của chúng ta, cũng đã giải quyết xong.”

"Vậy..."

Có người nhịn không được cao giọng mở miệng: "Vậy dù sao cũng liên quan đến mấy ngàn cái, thậm chí hàng vạn mạng người! ”

"Vậy thì sao?"

Một giọng nói lễ phép vang lên: “Đây là vấn đề của ngươi, cùng với nội bộ thành phố Hỏa Chủng.”

“Các ngươi đã có đầy đủ kiến thức và nhận biết, nhưng các ngươi vẫn không thể thoát khỏi quan niệm cũ, đã có từ lâu, và vẫn đang bị nó trói buộc.”

“Các ngươi đã muốn chế tạo Địa Ngục, thế nhưng vẫn không thể bỏ được đám người sống kia.”

“Đã có người chỉ rõ mục tiêu cao thượng cho các ngươi, nhưng các ngươi lại vẫn luyến tiếc, không nỡ bỏ sáu đồng xu Penni trên mặt đất.”

Hắn ta nói xong, trong giọng nói có thể nghe ra sự mỉa mai: “Ngươi nghĩ là mấy cái như lòng trắc ẩn, đồng cảm là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận