Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 172: Đã tìm được rồi (2)

"Vèo..."

Xe việt dã được cải tiến cao lớn mạnh mẽ, chạy trên hoang dã mênh mông bát ngát.

Bốn bánh xe cao su có thể nói là được đặc chế cực lớn phối với khung xe sắt kiên cố đến mức biến thái kia, khiến cho chiếc xe này giống như một con thú to lớn bằng thép, cho dù là gặp kẽ nứt hay khe rãnh gì, vèo một tiếng cũng có thể nghiền được.

Có đàn sói đi thành đàn bên trong hoang dã, nghe được động tĩnh ở phía xa xa thì bắt đầu lắng nghe.

Nhưng vào lúc quái thú này lái đến gần, chúng lại sợ đến mức rào một tiếng đã tản ra.

Có một lõm đầy nước nhìn không biết có nguy hiểm gì tiềm ẩn bên trong, trực tiếp bị quái thú sắt vọt tới.

Bọt nước lớn bắn cao hai, ba mét, rửa sạch bùn dính đầy trên thân xe.

Có một "tên điên" hình người thân thể đã hư thối, máy móc, chậm chạp đi giữa đường, lúc nó nghe thấy tiếng động cơ ầm vang bèn chất phác xoay người, trong một con mắt đục ngầu còn sót lại lộ ra một vẻ điên cuồng...

... Nhưng nó vừa xoay người, đã bị đầu xe gào thét đụng thành một đống thịt nát.

"Đừng thấy tôi chỉ là một con dê, hu..."

"Cỏ xanh cũng vì tôi mà trở nên thơm mát, hu..."

"Bầu trời cũng bởi vì tôi mà càng xanh hơn, hây dô..."

"Mây trắng cũng trở nên mềm mại, hu hu hu..."

Màn đêm dần dần buông xuống, xe việt dã đã rất lâu nhưng chẳng hề nhìn thấy một bóng người.

Chỉ có thể nhìn thấy cạnh phía xa xa có vài thôn trang tan hoang bỏ phế, bên trong mọc lên những dây leo hoặc là cỏ hoang, có lẽ không bao lâu nữa, những vết tích cuối cùng của thôn trang này cũng sẽ bị biến mất thôi.

Trên con đường phủ kín cỏ hoang, chỉ có ánh đèn sáng như tuyết và tiếng ca hát của Bích Hổ.

Tiếng hát của gã khiến cho Lục Tân cảm thấy rất quen, dường như trước đây em gái rất thích xem bộ phim hoạt hình này.

Sau này, cô cũng không xem nữa, cô nói nhân vật chính vẫn luôn không ăn được dê.

Có điều, phiên bản mà Bích Hổ hát không giống với bản trong trí nhớ của Lục Tân lắm, mà nó có vẻ cuồng dã hơn một chút.

Hát ra vẻ phách lối của những nhân vật phản diện kia.

Tiếng ca truyền ra xa xa bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có tiếng dã thú ở sâu trong hoang dã kêu gào thật to hoà cùng với tiếng của gã.

"Hát như vậy sẽ không dụ nhiều tên điên đến chứ?"

Lục Tân thừa dịp hỏi một câu trước khi gã bắt đầu hát đoạn cao trào.

"Tên điên?"

Bích Hổ nở nụ cười, nói: "Bây giờ cũng đâu phải mười năm hay hai mươi năm trước, số lượng tên điên cũng không còn nhiều nữa, nhất là con đường mà chúng ta đi bây giờ đều là đường mà vài đoàn xe vận chuyển từng đi, cũng sớm sạch sẽ rồi, nếu chúng ta có gặp trên đường này thì cũng chỉ có lẻ tẻ vài tên và những động vật quý hiếm kia thôi, nếu quả thực có thể gặp được một đám nhẹ nhàng thế này, vậy thì đúng là may mắn mà..."

Gã nói súc tích một chút rồi lại bắt đầu hát vang: "Có khó khăn gì đi..."

Lục Tân đành phải cắt ngang gã, cười hỏi: "Vì sao cậu hát mãi thế?"

Bích Hổ quay đầu nhìn anh một cái, nói: "Bởi vì anh không chịu nói chuyện với tôi đấy, tôi ca hát để nâng cao tinh thần..."

Lục Tân suy nghĩ, Bích Hổ đã lái xe bốn năm tiếng rồi, cũng có lòng tốt mà hỏi: "Có muốn tôi thay cậu một chút không?"

"Không muốn không muốn...."

Bích Hổ lắc đầu liên tục: "Tôi còn chịu đựng được."

Lục Tân bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Cậu sợ tôi không biết lái xe có đúng không?"

Bích Hổ nghiêm túc nhìn anh một cái, nói: "Không, tôi sợ là sau khi mình không còn giá trị lợi dụng nữa, sẽ bị người nhà của anh..."

Nói rồi, gã khoa tay múa chân một cái làm động tác cắt ngang cổ mình.

Lục Tân lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm: "Tên nhóc này miêu tả người nhà của mình thật là vô lý..."

Sau đó anh nhìn vào gương chiếu hậu, mẹ với em gái bị rơi khỏi xe, đều đang vô cùng hứng thú nhìn Bích Hổ.

"Nếu như hôm nay đuổi không kịp, trước tiên..."

Lục Tân đành phải lo lắng về vấn đề này, anh định tìm một nơi nghỉ ngơi và hồi phục một chút trước.

Bích Hổ vẫn luôn dùng năng lực của mình để lái xe, mặc dù mấy chuyện lái xe thế này đây, đối với người sử dụng năng lực như gã thì vô cùng dễ hiểu, nhưng mà liên tục duy trì cường độ và tốc độ như thế trong bốn năm tiếng, hẳn là cũng rất mệt, anh cũng không muốn Bích Hổ mệt đến ngất đi.

... Dù sao gã mà mệt đến ngất đi thì cũng không có ai lái xe cho anh nữa.

Có điều, cũng vào lúc anh định đưa ra đề nghị này, mẹ đang ngồi ở phía sau bỗng nhiên nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn.

Bà hơi nhíu mày.

Biểu cảm trông có vẻ hơi chán ghét, nhưng sâu bên trong thì lại có vẻ hơi hưng phấn.

Còn biểu cảm của em gái là hưng phấn rõ ràng, cô đưa cái đầu nhỏ ra tìm tòi ngoài cửa sổ xe bên cạnh, dùng sức ngửi ngửi.

Rõ ràng là con mắt dưới mái tóc đen cũng phát sáng lên.

Lục Tân phát hiện gì đó, liền chậm rãi quay cửa kính xe xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bích Hổ lập tức che mũi và miệng lại, hỏi: "Mùi gì thế?"

Lục Tân nhìn ra cửa sổ xe, không nói gì, anh cũng ngửi thấy mùi máu tươi rất mới khiến cho tinh thần trở nên hưng phấn này.

Mùi máu tươi vô cùng nồng, từ ngoài cửa sổ xe nhẹ nhàng bay vào.

"Đã tìm được rồi..."

Lúc này, mẹ mỉm cười che miệng và mũi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Là ở chỗ này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận