Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 517: Đứa bé (2)

"Ha a a a..."

Cái bóng tràn ra ngoài của Lục Tân chậm rãi thu về, chỉ để lại một đống máu thịt hư thối chất đống dưới mặt đất.

"Cười gì thế?"

Lục Tân cúi đầu nhìn thoáng qua cái bóng, thật ra trong lòng anh có hơi vui mừng, bởi vì vừa rồi anh thả lỏng trói buộc, cho nên trong nháy mắt đó cha mới có cơ hội rời đi, thế như ông lại không hề rời đi, hơn nữa anh cũng không hề cảm nhận được sự do dự của ông, nhất thời, lòng anh cũng ấm áp, có điều lúc mở miệng, anh vẫn nói có hơi khó nghe: "Thế mà cha lại thả cho một đứa chạy thoát..."

"... Không, là hai."

"Đều tại mày đó, cái tên phế vật này."

Bỗng nhiên, cái bóng hơi giằng co và hơi tức giận nói: "Nếu như mày thả tao ra sớm một chút, chúng nó một đứa cũng không thể chạy thoát nữa, mày cũng sẽ không bị thương, hoặc phải nói là chúng nó hoàn toàn không dám trêu chọc đến mày, bây giờ đã biến thành thế này rồi, cũng do mày cả đó."

"Trốn tránh trách nhiệm cũng không hay đâu..."

Nghe thấy cha nổi giận, tâm trạng của Lục Tân cũng tốt hơn rất nhiều, anh nhìn cái bóng một chút, trông có vẻ vô cùng vô tội mà nói: "Vừa rồi là chính cha ra tay mà. Con còn thấy cha rất lợi hại đó, kết quả, cha lại không thể một hơi xử lý tên nhóc mắt to đáng yêu kia, hơn nữa, lúc tiếng khóc nỉ non kia vang lên, rõ ràng con còn nhìn thấy cha bị người ta bắn bay ra ngoài, chuyện này..."

Nói đến đây, bỗng nhiên anh ngậm miệng lại.

Bởi vì anh phát hiện, lúc này cái bóng đã thật sự nổi giận rồi, nó lập tức biến thật to.

Tâm trạng tiêu cực vô cùng lớn, trong nháy mắt khuếch trương chạm vào đầu óc Lục Tân, anh mơ hồ nghe thấy tiếng đập phá cửa cành cạch.

"Cảm ơn cha nhé..."

Lục Tân thở dài, bỗng nhiên anh nhìn về phía cái bóng, trông biểu cảm vô cùng gượng gạo mà thốt lên.

Lập tức, cái bóng cũng lắng lại rất nhiều, trong bóng tối thâm trầm, phảng phất như có ánh mắt đang nghi ngờ và cảnh giác nhìn Lục Tân.

"Không có mẹ ở bên cạnh, phải dựa cả vào cha để bảo vệ con và em gái rồi."

Lục Tân tiếp tục nói, anh dùng thái độ thành khẩn: "Mặc dù cha rất thô lỗ, nhưng con vẫn cảm thấy cha làm rất tốt."

Cái bóng chậm chạp biến hóa, giống như là có chút mờ mịt.

Em gái ở bên cạnh vừa hiếu kỳ quay đầu, không rõ vì sao bỗng nhiên cô lại nhấc người lên.

Sau đó, cô nhìn cái bóng của Lục Tân một chút, nhếch cái miệng lên một biên độ nhỏ, dường như cô rất xem thường Lục Tân.

"Tính tình của cha không tốt, người nhà đều rất sợ cha, cho nên trước kia đều trốn tránh cha, họ cũng sợ cha ra ngoài sẽ làm tổn thương những người khác, nhưng mẹ nói rất đúng, người một nhà phải nên giúp đỡ cho nhau mới đúng chứ. Có thể hiểu nhau hơn một chút, bao dung nhiều hơn một chút, chúng ta sẽ càng đoàn kết hơn, không có chuyện gì có thể làm khó được chúng ta cả. Giống như vừa rồi vậy đó... Cha yên tâm, sau này con cũng sẽ cố gắng thử hiểu cha, thông cảm cho cha nhé..."

Lục Tân nghiêm túc nói với cái bóng: "Những chuyện lúc trước đồng ý với cha, quả thật chắc cũng là lúc này rồi."

Cái bóng càng lắng lại theo diện rộng hơn, chỉ là vẫn còn hơi lắc lư nhẹ, giống như mặt biển vừa thâm trầm vừa tối tăm mang đến cho người ta cảm giác tựa như là một người khổng lồ, lúc này thân thể đang run rẩy, trong con mắt đỏ thẫm lộ ra một cảm xúc cổ quái.

Qua một hồi lâu, mới có một giọng nói vang lên bên tai của Lục Tân: "Mày có biết bây giờ trông mày rất dối trá hay không?"

"Ầy?"

Lục Tân ngơ ngác một chút, anh ngại ngùng gãi đầu một cái: "Có sao? Con không am hiểu lắm hi hi hi..."

"Ha a a a..."

Cái bóng cũng âm trầm cười, cục diện trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Em gái ở bên cạnh nhìn bọn họ, khẽ kêu một tiếng "ô" rồi nhếch miệng.

"Thật ra những lời con nói đều là thật lòng, cũng không tính là dối trá lắm..."

Lục Tân dùng nụ cười hoàn mỹ che giấu sự bối rối của mình, sau đó anh nói sang chuyện khác: "Nói lại, vì sao lúc này chúng lại bỏ trốn nhỉ? Là bởi vì sức mạnh của con quái vật thứ ba đang ẩn nấp mạnh hơn cha, hay là... Có thể khắc chế được cha ở một mức độ nào đó?"

Cha trầm mặc rất lâu, mới cười lạnh một tiếng: "Mày biết cảm giác nuốt vào miệng một miếng thịt thối nó như thế nào không?"

"Chuyện này..."

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: "Hương vị cũng giống như đậu tương chứ?"

Rõ ràng là cha đã từ chối trả lời.

Có điều không cần ông trả lời, nói chung Lục Tân cũng đã hiểu rõ ý của ông, anh không hỏi nữa mà chỉ cười nói: "Thật ra cũng không tệ lắm."

"Mặc dù hai đứa nó chạy, nhưng..."

Anh đưa mắt nhìn về một hướng: "Không phải vẫn còn lại một đứa sao?"

Cái bóng chậm rãi dừng giãy giụa, mở đôi mắt đỏ ngầu ra, cũng quay đầu nhìn sang.

Em gái cũng kịp phản ứng mà quay đầu nhìn lại.

Chú chó con không có da ở bên cạnh, vui sướng lắc lắc cái đuôi, cũng nhìn về hướng kia, đồng thời trong mắt lộ ra một ánh sáng hung dữ.

"Vậy nên, cả ba bọn mày cùng đi, nhưng chẳng những không giải quyết được người năng lực kia..."

"... Ngược lại còn bị hắn bắt được một đứa sao?"

Tên khóc nỉ non và người đàn ông mặc âu phục đã bỏ trốn được đã đi tới một căn biệt thự bí mật.

Trong bóng tôi không có một chút ánh sáng nào, có người yên lặng nghe chúng tường thuật lại, giọng nói cũng có vẻ hơi kinh ngạc.

"Chúng tôi không dám dưa Mê Tàng trở về, nghi ngờ nó đã bị ô nhiễm rồi."

Trong bóng tối vang lên giọng nói của người đàn ông mặc âu phục: "Hơn nữa, rõ ràng đứa bé cũng không hề ra tay, nó chỉ giúp tôi thoát khỏi tinh thần của người năng lực kia lúc tôi kêu cứu mà thôi..." Bỗng nhiên giọng nói của hắn run lên một cái: "Loại sức mạnh tinh thần kia thật là đáng sợ."

"Vì sao đứa bé không ra tay?"

Giọng nói trong bóng tối có vẻ hơi lạnh lùng.

Trong bóng tối trầm mặc một hồi, mới có một tiếng nức nở nhẹ nhàng vang lên một chút, giống như là rất uất ức vậy.

"Bởi vì đứa bé sợ hãi."

Người đàn ông mặc âu phục nghe hiểu, cho nên đáp lời thay nó: "Nó sợ rằng sau khi nó ra tay, hai người bọn tôi đều không thể trở về được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận