Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1388: Người cầm kiếm là thứ gì (1)

Cho dù là xâm phạm cũng tốt, hay là ảnh hưởng của lực lượng xét xử cũng tốt, nhưng ô nhiễm bên trong thành phố vệ tinh số hai đều đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Mà ở những địa phương khác của Thanh Cảng, Oa Oa vọt tới trên bức tường thành xung quanh, ngăn cản cho những con quái vật tinh thần ở bên ngoài.

Ngoại trừ Hắc hoàng hậu đích thân tới, nếu không sẽ không thể nào đánh vỡ bức bình phong che chở của Oa Oa bày cho Thanh cảng lúc này.

Mà ở những chỗ khác, những người không rõ lai lịch năng lực kia, đã chạy tới tiếp viện từ các hướng khác nhau.

Cho nên điểm chính ô nhiễm cuối cùng chỉ có một.

Thế giới cấp S, đặc thù ô nhiễm, tòa án Ngọ Dạ.

Lục Tân nhấn chân ga, xe chở hàng phát huy tính năng vượt qua yêu cầu của nó lúc được chế tạo, một loáng đã lái qua cây cầu thép treo trên thành phố vệ tinh số hai, sau đó cầu treo kịp thời buông xuống, Lục Tân chạy ra khỏi thành phố.

“Phần phật, phần phật.”

Ở ngoài thành Lục Tân cảm nhận được từng bước từng bước những người thi hành đông nghịt.

Anh không do dự, chỉ hung dữ đạp chân ga, xe chở hàng trong phút chốc gầm thét vọt tới vào trong đám người.

Lấy thái độ kiên quyết và mã lực lớn nhất, xông về phía những pho tượng trên đường.

“Rắc rắc rắc.”

Đó là âm thanh bánh xe nghiền nát những bộ xương.

Thật kỳ lạ, những người này ngay cả tim cũng không có, nhưng sao có thể có xương để bị bánh xe nghiền nát.

Hay là nói, loại âm thanh này chẳng qua chỉ là ảo tưởng của anh.

Không sao, dù sao anh cũng rất thích.

Trên mặt Lục Tân thậm chí không nhịn được mà lộ ra nét mặt hưng phấn, lại một lần nữa đạp xuống chân ga, tay cầm tay lái giống như cầm báng súng trong tay, bánh xe xoay tròn, cuốn theo một chuỗi đất cát bay đầy trời, xông về phía những người cầm kiếm.

“Rắc rắc rắc.”

Trước khi xe chở hàng xông về phía trước, vô số người xét xử đồng thời quay đầu lại nhìn.

Những động tác kỳ lạ thống nhất giống như một cái máy, mang theo cảm giác sợ hãi.

Bọn họ hoàn toàn không kiêng kị chiếc xe chở hàng lớn như vậy, cả Lục Tân ở phía trên xe tải, rối rít tụ lại về phía trung gian.

Giống như lấy máu thịt của mình để nghênh đón xe chở hàng, sau đó nhào về phía cơ thể của Lục Tân.

Cùng lúc đó trên cánh đồng hoang, không biết là chân thật hay ảo ảnh, vô số những đài xét xử xuất hiện, rủ xuống những sợi dây thừng.

Những sợi dây thừng này giống như rắn độc vậy, không ngừng rủ xuống, quấn tới cổ của Lục Tân trong xe, khiến cho những người khác có cảm giác tiến vào một khu rừng rậm rạp. Trên những ngọn cây lúc này đều là những con rắn độc lạnh lùng, một mực chui vào trên cổ người khác.

“Hỗ trợ.”

Đối mặt với nguy hiểm không cách nào hình dung, Lục Tân không hề lo lắng chút nào, chẳng qua chỉ thấp giọng kêu lên.

Vì vậy, mẹ lộ ra nụ mỉm cười, từ từ móc một chuôi kéo lóe sáng bên trong chiếc túi xách nhỏ tinh xảo.

“Rắc rắc rắc.”

Tiếng cây kéo mở ra khép lại không ngừng vang lên, những sợi dây thừng hai bên cũng không ngừng bị cắt đứt trong nháy mắt.

Thậm chí có thể nhìn thấy những sợi dây thừng bị cắt đứt dưới đất đang không ngừng vặn vẹo.

“A a a…”

Tiếng cười lạnh của cha vang lên trong xe chở hàng, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu đen quấn ra ngoài.

Lúc bóng người màu đen bao trùm lên những người xét xử, cũng giống như rơi vào trong mặt hồ đen thẳm vậy, biến mất không thấy.

Qua một thời gian nhất định, bóng dáng bọn họ giống như xuất hiện trở lại, nhưng dường như đang biến thành một người khác.

Không giống những người xét xử nữa, mà giống như…

…Đầu bếp?

Khiến cho người ta có cảm giác, tất cả những chỗ mà bóng người màu đen lướt qua, những người xét xử cũng sẽ bị thay đổi.

Vốn dĩ là một thành phần tri thức mặc trang trong màu đen đeo cà vạt tóc chải thành nếp, nhưng sau khi bị bóng người màu đen của cha quấn lấy, nhanh chóng biến thành một người mặc áo mưa trong suốt, cầm chặt thanh đao trong tay, gào khóc về phía trước xông ra ngoài.

Tòa án Ngọ Dạ cần phải có một lực lượng sợ hãi như vậy để duy trì, đây là nguyên tố cần thiết ảnh hưởng đến phát triển.

Nhưng tất cả những thứ này lại tạo thành cơ hội để cha ngưng tụ lực lượng.

Loại ô nhiễm và quá trình cắn nuốt này, nhìn thật… thật giống như một quân đoàn… lệ thuộc vào đồ ăn vậy.

Bởi vì cảnh này quá mức chấn động, Lục Tân không nhịn được ngẩng đầu nhìn cha một cái.

Có hai rung động:

Một là, cuối cùng dưới sự đối kháng lực lượng này, những thứ tinh thần thể thông thường này chỉ có thể lựa chọn giữa ô nhiễm và ô nhiễm.

Hai là ban đầu anh thật sự không nên mua cho cha chiếc áo choàng này, mặc dù thật sự hợp với khí chất của cha.

“Đến lúc xem văn kiện thật rồi.”

Dưới sự giúp đỡ của cha và mẹ, Lục Tân dương như không bị ảnh hưởng một chút nào, thậm chí còn có thời gian tích lũy lực lượng lao về phía trước.

Xe chở hàng chạy giữa đoàn người, giống hệt như cối xay thịt.

Xe dừng lại trên cánh đồng hoang, pho tượng khổng lồ cầm kiếm càng ngày càng gần.

Xung động trong nội tâm Lục Tân giống như lửa vậy, không ngừng đốt cháy trong anh.

Người cầm kiếm.

Một trong mười ba loại cuối cùng này, đại diện cho lực lượng xét xử.

Điều này dĩ nhiên là đáng sợ.

Về một phương diện nào đó, điều này với việc đối diện trực tiếp với người cầm kiếm cũng không khác gì nhau.

Mặc dù vừa rồi anh đã giết rất nhiều người xét xử, cũng bị kiếm của bọn họ xuyên qua cơ thể.

Nhưng không thể nghi ngờ, bị kiếm của những người xét xử tự mình đâm xuyên qua, cảm giác không hề giống nhau.

Chẳng qua là, giống như khi anh tìm được nội hạch tinh thần vậy, người trước đây không lâu vừa nhận được tấm bằng tốt nghiệp đại học…

Cực kỳ sợ anh.

Ông đây vô địch thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận