Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 503: Bị người ta xem nhẹ sẽ biến mất (1)

"Người đang sống sờ sờ sao lại đột nhiên biến mất chứ..."

"Là quỷ sao? Chắc chắn là bị quỷ kéo đi rồi..."

"Xong rồi... Tất cả chúng ta, đều sẽ bị quỷ ăn tươi hết thôi, xong rồi..."

Thoáng cái, âm thanh kinh hoảng lập tức vang lên bên trong căn phòng giường lớn.

Sợ hãi có thể lan tràn, hơn nữa, thậm chí đã không cần lan tràn bên trong căn phòng giường lớn này nữa rồi, mà nó trực tiếp bao phủ hết tất cả mọi người luôn rồi.

Một đám người lớn, lúc này tay chân đều đã run rẩy thấy rõ, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, trông tựa như một đám quỷ bị thắt cổ vậy.

"Trên thế giới này không có quỷ đâu..."

Lục Tân theo bản năng liền muốn uốn nắn những suy nghĩ không đúng theo khoa học này của họ, nhưng cũng không có thốt ra miệng.

Anh đã trông thấy sự hoảng sợ trong lòng mọi người lúc này, biết bọn họ vì không thể tưởng tượng được một màn trước mắt cho nên mới tìm một cái cớ.

Dù cho cái cớ mà họ tìm ra còn đáng sợ hơn chính là "bị quỷ kéo đi", hơn nữa cái bản thân của thứ gọi là quỷ này đã không hợp lý rồi, nhưng là đối bọn họ mà nói, phỏng đoán đại gì đó cũng tốt hơn là không biết có chuyện gì xảy ra.

Không biết gì còn đáng sợ hơn rất nhiều!

"Các người chắc chắn, vừa rồi vẫn luôn không có ai rời khỏi phòng à?"

Người khác có thể rối bời nhưng anh thì không thể, thế là Lục Tân chỉ có thể dốc hết sức lực tỉnh táo nhìn xa đầu.

"Chắc chắn!"

Đầu xe Cao Đình cắn mạnh môi một cái, để khiến cho mình thêm tỉnh táo, chỉ có điều ít nhiều gì giọng nói cũng có phần run rẩy: "Vừa rồi, chúng tôi luôn thành thật chờ đợi trong phòng, không người nào dám đi cả, cho dù buồn tiểu tôi cũng bảo họ giải quyết ở góc phòng, nhưng mà..."

Trên mặt cô ta vẫn lộ ra một biểu cảm hoảng sợ: "Nhưng lại chẳng hiểu sao, người... Người lại thiếu mất đi rồi."

Lục Tân nhìn thoáng qua bức tranh vẽ ướt sũng tên tường trong căn phòng giường lớn, nhẹ gật đầu.

Anh đang cố gắng khiến cho tư duy hỗn loạn của mình trở nên rõ ràng.

Chẳng biết sao lại có người biến mất, một đám người như vậy nhưng lại không hề phát hiện ra bạn mình đã biến mất khi nào.

Dùng cả dây thừng cột cũng đều vô dụng, chẳng biết tại sao họ lại biến mất nữa.

Chiếu theo lời nói của Cao Đình, dường như lúc những người đó biến mất, cũng chẳng để lại một chút dấu vết nào trên mặt đất cả...

Loại chuyện thế này, nhắc đến cũng khiến cho người ta cảm thấy có kiến bò trên cơ thể.

Lục Tân không thích loại cảm giác hỗn độn này, lông mày anh không khỏi nhíu lại:

"Trên thế giới này không có quỷ, chuyện này rất chắc chắn."

Anh nói với những đám tài xế này: "Nhưng quả thật có tồn tại vài con quái vật tinh thần có khả năng tạo thành loại tình huống này."

"A, chuyện này..."

Đám tài xế già cũng đều sửng sốt một chút: "Có gì khác nhau sao?"

"Một tên gọi mang tính điển hình mê tín, một tên thì nghe có khoa học hơn một chút..."

Lục Tân nghiêm túc giải thích một chút, lại nói: "Giả thiết, nếu thật sự có tồn tại quái vật tinh thần gì đó mà tôi không nhìn thấy, lặng lẽ kéo những người kia đi, vậy đã nói rõ, thật ra nó vẫn luôn đi theo bên cạnh chúng ta, cũng vẫn đang ở trong căn phòng này?"

Nghĩ thế này, anh đột nhiên quay đầu nhìn sang mấy hướng trong phòng.

Lúc này, ánh mắt của anh có hơi sắc bén, tất cả đám tài xế ở trong phòng cũng không khỏi hoảng hốt trong lòng.

Dù chỉ bị ánh nhìn khoé mắt của anh đảo qua, nhưng trong lòng cũng đã cả kinh một chút.

Lục Tân lẩm bẩm, nói ra: "Bao gồm cả bây giờ?"

Nghe anh nói hết sức chăm chú, trong lòng đám tài xế già kia càng căng thẳng hơn.

Họ vừa nghĩ đến có lẽ có tồn tại thứ quái vật gì đó mà mình không nhìn thấy, và nó đang ở giữa đám người của mình đây, lúc nào cũng có thể chuẩn bị cắn nuốt mình, bọn họ liền theo bản năng rụt lại thân thể của mình, họ có một cảm giác kinh dị không cách nào hình dung được, thuận theo xương sống một đường lan đến cái ót của họ.

Mỗi người đều có một cảm giác dường như có thứ gì đó đang thổi khí sau lưng mình.

Thậm chí đã có người trực tiếp nhảy xuống giường, cảm thấy muốn lập tức rời khỏi căn phòng này.

Có ai tình nguyện đợi cùng quỷ trong một căn phòng đâu chứ.

"Vô dụng thôi."

Lục Tân nhìn vào mặt mấy người đang muốn chạy trốn kia, bảo: "Cho dù các người có chạy đi, nó cũng vẫn đi theo các người thôi, đương nhiên", suy nghĩ của anh bỗng nhiên phát tán một chút: "Nếu như chỉ có một con quái vật, vậy bây giờ mọi người đều lập tức chạy ra ngoài, sau đó lái xe chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, chạy càng nhanh càng tốt, cũng không biết nó có thể lo lắng cho nhiều người cùng một lúc như vậy hay không nữa..."

Chỉ một câu nói đã khiến cho tất cả mọi người động tâm đến lạ thường.

Lục Tân cười cười, bác bỏ: "Đương nhiên cũng không thể thực hiện chuyện này, bởi vì chúng ta không biết nó có còn đồng bọn hay không."

Bầu không khí trong phòng lại bắt đầu trở nên suy sụp.

Đầu xe Cao Đình vẫn luôn nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy tư này của Lục Tân, đồng thời tâm trạng cũng trở nên phức tạp.

"Vẫn phải đến nơi khác để tìm nguyên nhân..."

Dù trong lòng hồ đồ, Lục Tân cũng chỉ có thể cố gắng suy tư, ai bảo anh đều không thể trông cậy được vào cả cha và em gái đây chứ...

Nếu như có mẹ ở đây, mẹ tương đối am hiểu chuyện tìm người, có lẽ sẽ có thể phát hiện ra được những người này ở đâu.

Nhưng dù sao bây giờ mẹ cũng không có ở đây, mà mặc dù Lục Tân cũng có thể mượn dùng năng lực của mẹ một chút, nhưng thứ mà anh mượn được chính là khả năng quan sát cảm xúc của người khác, rõ ràng loại năng lực này hoàn toàn không thích hợp với tình huống trước mắt.

Cưỡng ép mượn dùng năng lực của người nhà, chỉ có thể mượn được một phần. Ví dụ như, Lục Tân có thể mượn được sức mạnh vặn vẹo của em gái, nhưng không thể mượn được sự đáng yêu kia của cô, để mình có khả năng chia năm xẻ bảy năng lượng.

Cha sao, thì càng chỉ có thể mượn được một phần.

Nếu đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi...

Dù sao, anh cũng đã từng trải qua một quãng thời gian huấn luyện thanh lý đặc biệt ở Thanh Cảng.

Anh là dân chuyên nghiệp đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận