Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 984: Quân vương vực sâu (1)

“Soạt…”

Chỉ trong chớp mắt Black Jack đã cảm thấy rùng mình khác thường mà trước giờ chưa từng có.

Ban đầu anh ta không sợ hãi, cho nên mới lựa chọn thi triển năng lực mạnh nhất của mình, kéo đối thủ vào vực sâu.

Nhưng mà anh ta không ngờ rằng sau khi vào vực sâu lúc, khi anh ta vừa nhìn thấy người kia, dù dáng vẻ của anh chẳng gì thay đổi, chỉ là anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng từ sau khi người kia vào trong vực sâu, dường như đã có thứ gì đó thay đổi.

Nếu nói ban đầu anh ta muốn nhìn thấy bản chất.

Vậy thì bây giờ anh ta lại chẳng muốn xem nữa, hoặc nói dứt khoát là không dám.

“Lãnh địa của ta, quyền năng của ta…”

Giọng nói nặng nề phát ra tiếng vang vọng kỳ quái đột nhiên vang lên trong không gian này.

Phản ứng của Black Jack cũng coi như cực nhanh, lập tức nhận ra bất thường, vì thế phất cây quyền trượng trong tay, quyền trượng chỉ vào bầu trời màu đỏ sậm, và cả mặt trăng tròn màu đỏ tươi ẩn sau từng gợn mây đỏ sẫm.

Ngay sau đó, ánh trăng máu tựa như hơi sáng lên một chút.

Tựa như làn sóng thủy triều ào ào kéo đến, sức mạnh vô hình từ bốn phương tám hướng lao về đây, khóa chặt vào bên trong căn phòng nho nhỏ này.

Trong căn phòng nát bươm này, giống như càng lúc càng có nhiều đồ vật kỳ quái xuất hiện.

Chúng nó tham lam lũ lượt bò về phía căn phòng.

Cùng lúc đó, Black Jack đã thi triển sức mạnh tinh thần lớn nhất của mình vào trong căn phòng này, cả người anh ta lập tức trở nên kỳ quái lạ thường, giống như một con rắn uốn éo bay vào tường rồi bắn ngược ra, sau đó nhanh chóng văng sâu vào bên trong đống phế tích.

Không nắm chắc sức mạnh của đối thủ, cho dù có tiến vào vực sâu anh ta cũng chẳng dám làm gì.

Vậy nên, điều duy nhất anh ta có thể làm đó là mượn vực sâu để rời đi.

Mà khi những sức mạnh tinh thần vô cùng vô tận và dám quái vật đó cuốn lại đây, thì Lục Tân còn bận nghiêm túc đánh giá thế giới này.

Chẳng trách những lần giao tranh lần trước, anh cảm giác năng lực của Black Jack khá quái dị, thậm chí hợp với quy tắc vật lý.

Thì ra năng lực của anh ta thuộc về hệ Vực Sâu.

Có thể dựa vào tính chất năng lực đặc biệt của bản thân để đảo năng lực giữa vực sâu và hiện thực, ít nhiều sẽ cảm thấy rất bất thường.

Giống như Hạ Trùng chỉ cần bước qua cánh cửa là có thể tùy ý đến một nơi cách đó mấy chục ki-lô-mét .

Đương nhiên năng lực của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa này khác với Hạ Trùng, nhưng cũng là kiểu mượn năng lực của vực sâu đan xen vào hiện tại.

Chẳng qua, anh ta không chỉ có thế.

Sau khi vào trong vực sâu, Lục Tân đã nhìn thấy trên người anh ta xuất hiện thêm nhiều thứ quái dị hơn.

Dường như người này đã không còn là một thể tinh thần đơn độc, phía sau dáng vẻ quải dị của anh ta có những búi tơ lớn bay lơ lửng, những sợi tơ này quấn trên người anh ta, một đầu khác cứ vươn dài vào sâu trong vực sâu, phía sau từng tầng từng lớp sương mù đỏ tươi, cảnh tượng này tuy giống như một quân vương đứng từ trên cao nhìn xuống nhưng thực chất lại giống như một con diều.

“Thật ra anh ta bị khống chế...”

“Cuối sợi tơ này mới chính là con quái vật trùm tinh thần cuối ẩn nấp trong thành phố này?”

Lục Tân cảm thấy mình được hời.

Bị kéo vào vực sâu, anh không chỉ nhìn thấy được bản chất của Black Jack, mà còn thấy được một thứ gì đó ẩn sâu trong thành phố này.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn đây là lần thứ hai anh vào trong vực sâu, lần này anh có cảm giác cực kỳ khác biệt với lần trước, anh cảm nhận được thân thiết, cảm giác sung sương, khu phế tích này giống như là ngày tận thế, nó làm anh có cảm giác phấn khích.

Hoặc là nói, không phải anh, mà là thứ gì đó ẩn sâu trong nội tâm của anh.

Có lẽ, để cẩn thận hình dung đó là khi anh đứng trước một miếng thịt mỡ to lớn thơm ngon, lý trí nói với anh rằng anh không được ăn.

Nhưng cơ thể lại lén chảy nước miếng…

“Không được, chính sự quan trọng hơn...”

Lục Tân nhắc nhở chính mình, từ giờ phút này anh đã tỉnh táo lại, thoát khỏi cơn mơ màng.

Lúc này, sức mạnh tinh thần được Black Jack điều khiển đã lao ào về phía căn phòng vỡ nát.

Từ đợt sức mạnh tinh thần nhè nhẹ, hoặc vụn vặt, hoặc điên cuồng cuốn thành từng cơn lốc xoáy lớn bé, giống như ẩn chứa cơn sóng lớn nặng hàng ngàn cân, lại giống như từng lưỡi dao gió trong suốt cứa từng đường từng đường trên mặt tường và đống đá vụn.

Có vô số quái vật ẩn núp trong bóng tối đang muốn leo lên phá tan thế giới thành từng mảnh nhỏ, chúng tham lam lũ lượt kéo đến đây.

Bầu không khí trở nên đặc quánh dính ướt khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Từng tiếng nói mớ và tiếng gầm rú vô cùng vô tận đồng thời ùa vào đại não, làm não người khác vừa đau đớn vừa sởn tóc gáy.

“Cảm giác này, thật sự, rất đáng sợ đó...”

Trên mặt Lục Tân lộ ra vẻ hồi tưởng, nói khẽ, sau đó lập tức mỉm cười, nụ cười trên mặt anh đã cực kỳ khoa trương.

“Bùm” “Bùm”

Hiển nhiên là những lưỡi dao vô hình sắc bén giống nhau sức mạnh tinh thần, sắp vọt tới trước người cắt tan cả căn phòng thành mảnh nhỏ, Lục Tân hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch, trong lúc đó đột nhiên đôi mắt của anh trở nên đen thui.

Giống như là có vật chất kỳ quái nào đó thức tỉnh trong cơ thể anh, lập tức lấp kín đôi mắt anh.

Nhỏ bé, lạnh lẽo, mang theo sự miệt thị đến cực độ mượn hai mắt anh nhìn về thế giới.

“Rầm...”

Chỉ một cái liếc mắt, sức mạnh điên cuồng đang vọt đến từ bốn phương tám hướng bất ngờ dừng lại.

Tựa như cả thế giới này đều đứng yên, làn sóng tinh thần lập tức dừng lại.

Sau đó, hạt màu đen trong mắt Lục Tân, bỗng nhiên rung lên.

Vì thế, tất cả sức mạnh kia lại bắt đầu bắn ngược ra ngoài, tốc độ của nó còn nhanh hơn gấp mười lần, gấp trăm lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận