Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1401: Sức mạnh của vương miện (2)

Trong báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đây đã chứng minh được, những hạt màu đen này có thể hủy diệt được hầu hết tất cả lực lượng tinh thần.

Như vậy, những hạt màu đen chắc chắn có thể hủy diệt được người cầm kiếm.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Lục Tân cảm giác giữa bàn tay của anh và đỉnh đầu của người cầm kiếm đang ma sát đến mức tạo ra tia lửa chói mắt.

Đó là năng lực hủy diệt của hạt màu đen, đang không ngừng chôn vùi lực lượng của người cầm kiếm, phá hư những quy luật trên cơ thể nó.

Nhưng mà tốc độ này quá chậm, so sánh với cơ thể to lớn của người cầm kiếm và những lực lượng tinh thần vô cùng vô tận ở bên trong nó, anh thật sự giống như một con muỗi đang nỗ lực hút máu phải hút hết máu của một con voi.

Không những thiếu sức mạnh, mà người cầm kiếm cũng đang không ngừng phản công.

“Rào rào rào!”

Cơ thể to lớn của hắn ta đang không ngừng giãy giụa, mỗi một động tác giãy giụa lại trở thành bản nhạc giao hưởng của những sợi xích màu trắng.”

Có thể thấy được những sợi xích màu trắng đang quấn trên người nó, thậm chí biến nó thành một kẻ xác ướp ai cập, đã gần bị vỡ vụn.

“Tại sao vẫn không được?”

“Dựa vào cái gì mà vẫn không được?”

Lục Tân cảm nhận được lực lượng vô cùng mạnh mẽ của người cầm kiếm, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác tức giận không thể nói thành lời.

Trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ lạ kỳ.

Giống như tất cả những sự vật xung quanh đều nhỏ bé như vậy, yếu ớt như vậy.

Ngay cả người cầm kiếm đang điên cuồng cũng giống như vậy.

Nhưng một sinh vật nhỏ bé như vậy, lại muốn chống đỡ cái chết dưới tay anh?

Điều này rõ ràng đang không hề tôn trọng anh!

Phải nói là từ lúc bắt đầu đối mặt với người cầm kiếm, anh đã có loại tâm trạng này, có cảm giác chán ghét theo bản năng.

Nhưng mà bản thân anh là một sinh viên có giáo dục, cho nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế loại cảm giác chán ghét này.

Dù người cầm kiếm là kẻ địch, cũng không thể kỳ thị nó quá mức.

Cho đến giờ phút này, cảm giác chán ghét ở trong lòng bỗng nhiên bùng nổ. Lục Tân cũng có cảm giác lớp ngụy trang của mình bị xé rách.

“Ầm!”

Ánh mắt của anh đã trở thành một màu đen tuyền, không giống như ánh mắt, mà giống như lối đi.

Nó giống như đang nối với một nơi xa lạ, thu hút một sức mạnh sâu ở một chỗ nào đó.

“Rắc rắc rắc!”

Trên cổ của Lục Tân bỗng nhiên phát ra những âm thanh kì lạ.

Đó là cảm giác không chịu nổi loại áp lực to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu.

Loại áp lực to lớn đó lại xuất hiện, hơn nữa còn rõ ràng một cách đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn mang theo một gánh nặng cực kỳ nghiêm trọng trên người.

Gánh nặng này tạo thành áp lực khiến anh không thể thở nổi, chỉ có thể cố gắng giãy giụa.

Bởi vì phải chịu đựng quá lâu, cho nên dường như đã trở thành một thói quen của anh, hơn nữa thời gian càng ngày càng dài, những người quen biết cũng càng ngày càng nhiều, trong cuộc sống của anh cũng có lúc vui vẻ và ung dung, khiến cho anh đã gần như quên mất trên lưng mình vẫn còn gánh nặng này.

“Hộc…”

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên, lần đầu tiên Lục Tân cả nhận được rõ ràng sự tồn tại của loại áp lực này.

Không chỗ nào không có mặt, không thể chống cự.

“Tách tách tách!”

Cũng đúng lúc này Lục Tân chợt phát hiện, người cầm kiếm phía dưới đang phát ra một loạt những âm thanh kỳ lạ.”

Điều này khiến anh hơi ngẩn ra, chợt hiểu rõ, trong nhất thời không biết nên ngạc nhiên, mừng rỡ hay là xúc động.

Áp lực trên người anh rõ ràng một cách chưa từng có!

Mà người cầm kiếm vẫn luôn bị anh đè ở phía dưới, cho nên những áp lực trên người anh, cũng thông qua anh truyền đến trên người cầm kiếm.

Anh đã hình thành thói quen với áp lực này, nhưng rõ ràng người cầm kiếm không thể như vậy.

“Bùm bùm bùm!”

Âm thanh xương cốt to lớn nổ tung bắt đầu truyền ra từ bên trong cơ thể người cầm kiếm.

Sức mạnh giống như một ngọn núi hung hăng truyền từ trên người Lục Tân tới trên người hắn ta.

Cơ thể to lớn của người cầm kiếm bắt đầu từ từ nghiêng về phía trước, dưới loại lực lượng to lớn này, xương sống của hắn ta bỗng biến thành một đường cong quái dị. Lực lượng tinh thần hỗn loạn giống như dây điện bị kéo đứt vậy, thỉnh thoảng còn có chỗ bắn ra tia lửa.

“Bùm!”

Một giây sau, cơ thể hắn ta bỗng nhiên lung lay một chút, một chân bước về phía trước.

Cơ thể hắn ta chìm xuống, lấy tư thế một chân quỳ trên mặt đất, gắng gượng ngẩng chiếc đầu lâu lên, lại lần nữa phải chịu đựng áp lực của Lục Tân.

Chẳng qua là điều này vẫn chưa đủ.

Lục Tân không thay đổi sắc mặt, bàn tay tiếp tục giảng xuống như trời giáng.

Kéo theo một lực lượng to lớn hạ xuống, đỉnh đầu vừa mới ngẩng cao của người cầm kiếm lại một lần nữa bị đánh xuống.

Loại áp lực to lớn này, giống như khiến cho nó cảm nhận được ấm ức.

Lực lượng tinh thần điên cuồng dao động, muốn đọ sức lần cuối cùng với Lục Tân.

Nhưng mà dưới loại áp lực thật lớn không thể nào hình dung được, đến cả loại trút giận giống như giãy giụa hắn ta cũng không thể làm được. Lực lượng tinh thần toàn thân vừa mới dâng lên, ngay lập tức bị nhấn chìm trong một áp lực càng lớn mạnh hơn, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, xương cốt cả người cũng bắt đầu nứt ra.

“Hộc!”

Trong lúc áp lực dâng tới đỉnh điểm, giống như có luồng khí vô tận xuyên qua lồng ngực khổng lồ của người cầm kiếm.

Áp lực đè nén phát ra tiếng gào thét nặng nề, giống như là âm thanh cuối cùng tuyệt vọng của người cầm kiếm.

Một giây sau, cơ thể hắn ta hoàn toàn sụp đổ.

Từng đoạn, từng đoạn bể tan tành, nặng nề đập về phía mặt đất, sau đó đất đai không ngừng rung chuyển, bùn nhão không ngừng dâng cao lên.

Cơ thể của hắn ta, áo giáp của hắn ta, xương cốt của hắn ta, máu thịt của hắn ta…

Tinh thần lực lượng của hắn ta, cùng với tất cả những thứ lực lượng tinh thần đã xây dựng nên quy luật khổng lồ trên cơ thể của hắn ta.

Tất cả những thứ này, trong giây phút này bị một áp lực trước đó chưa từng có nghiền nát thành mảnh vụn.

Cơ thể to lớn của người cầm kiếm bị nghiền nát thành mảnh vụn, những thứ mảnh vụn này lại bị nghiền thành bụi mịn.

Tinh thần lực lượng của hắn ta với quy luật bên trong, hoàn toàn bị phá hủy, bắt đầu xuất hiện những tinh thần thuần túy chảy loạn.

Vô ý thức bay lên, giống như màn sương mù mỏng nhất vậy, bị gió đêm thổi đến nơi sâu nhất của mảnh đất hoang.

“Ha ha ha.”

Trong chỗ sâu thẳm của tinh thần đang chảy loạn, vang lên tiếng cười như ẩn như hiện của Lục Tân.

Ở phía trên bức tường cao xa xa, mẹ và cha đồng thời mở to hai mắt, cảm giác trái tim cũng nhảy đến cổ họng vậy.

“Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói của cha run rẩy, giống như không thể xác định được, gấp gáp hỏi.

Mà mẹ chỉ lẳng lặng nhìn, trên mặt từ từ nổi lên vẻ mặt thương cảm, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Mới vừa rồi, có một người cuối cùng biến mất rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận