Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1460: Chân lý không sợ bạo lực (1)

Định ra tay thẳng thừng luôn sao?

Trong lòng Lục Tân ít nhiều có phần bất đắc dĩ.

Ngay từ đầu, anh đã chuẩn bị tinh thần phải động thủ để cướp lại đồ của cha, nhưng nhìn thấy ông lão này, hay phải nói là nhìn thấy người trộm lửa không tràn ngập địch ý như bản thân tưởng tượng, cho nên anh cũng nảy sinh một chút hy vọng xa vời nhỏ nhoi là có thể không cần sử dụng đến vũ lực.

Chỉ có điều, không ngờ là sau khi nói chuyện đơn giản mấy câu xong, cuối cùng vẫn phải sử dụng vũ lực để lấy lại đồ.

Mặc dù có phần không thoải mái nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm.

Bởi vậy, sau khi nhìn ra suy nghĩ của ông lão, anh gật nhẹ đầu, chậm rãi tiến thẳng về phía trước.

Trong toàn bộ giáo đường bắt đầu xuất hiện gợn sóng run rẩy.

Lục Tân tới trước mặt cách ông lão kia ba bước, nhẹ nhàng đứng lại, gật đầu với ông lão, nói: “Vậy tôi bắt đầu đây.”

“Thật ngại quá.”

Ông lão lẳng lặng nhìn anh, cười mỉm, nói khẽ: “Cậu là người trẻ tuổi biết phép lịch sự.”

“Tôi thích kiểu người có thái độ tôn trọng đối với tất cả mọi người như cậu…”

Lục Tân cười nói: “Chẳng phải phép lịch sự là điều cơ bản nhất của việc làm người hay sao?”

Trong lúc nói, anh đưa tay về phía sau ông lão, lấy chiếc rương màu đen bên trong hốc tối phía dưới tượng thần.

Năng lực ảo giác đã được kích hoạt từ lâu.

Trong mắt ông lão hay phải nói là trong mắt tất cả sinh vật có thần kinh, chẳng qua anh chỉ bước lên trước mấy bước dừng lại trước mặt ông lão, nói chuyện khách sáo với ông lão, còn cách hốc tối có chứa chiếc rương ít nhất 7 đến 8 mét.

Nhưng trên thực tế, Lục Tân đã đi vòng qua ông lão, đứng trước hốc tối, thò tay về phía chiếc rương màu đen.

Đây xem như là kế sách của Lục Tân, cũng là phương pháp trực tiếp nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Nếu đã quyết định phải lấy lại thì đương nhiên phải chọn phương pháp có hiệu suất hữu hiệu nhất.

“Ào ào...”

Tuy nhiên, ngay khi Lục Tân đưa tay về phía hốc tối, nơi ngón tay anh chạm tới lại xuất hiện những vòng tròn gợn sóng.

Giống như anh đang chạm tay vào một mặt hồ dựng đứng.

Khoảnh khắc gợn sóng loang ra, ông lão xuất hiện ở bên trái trước mặt Lục Tân.

Chuyện vừa rồi là do ông lão dùng bàn tay ấn nhẹ, phát động loại xung kích tinh thần này ngăn chặn bàn tay Lục Tân thò vào trong hốc tối.

Hơn nữa, điều khiến người ta cảm thấy cực kì kỳ diệu là thứ xung kích tinh thần do ông lão phóng ra lại êm dịu lạ thường.

Êm dịu đến độ không khí xung quanh thậm chí chưa từng xuất hiện gợn sóng tương ứng, ánh nến của ngọn nến trên chiếc kệ ở sau lưng không hề lay động chút nào.

Mặc dù ông lão phóng ra đòn xung kích tinh thần nhưng nói đúng hơn, đây là một bức chắn tinh thần.

“Chân lý sẽ không bị ảo giác lừa dối...”

Ánh mắt ông lão nhìn vào vị trí thực tế của Lục Tân, nhẹ nhàng cười gật đầu.

Trong thời gian ngắn như vậy, ông lão đã phá được “ảo giác” của anh, hơn nữa còn chính xác ngăn cản anh ở trong hiện thực sao?

Trong lòng Lục Tân ít nhiều có phần kinh ngạc.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn ông lão già nua nhưng từ đầu đến cuối luôn tạo cho người ta cảm giác ôn hòa này, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Không lừa được thì thành cướp vậy!”

Lúc nói câu này, anh thu bàn tay vươn ra về, từ từ cuộn lại thành nắm đấm.

Cùng với việc nắm đấm cuộn lại, bắt đầu có những hạt màu đen bao trùm lên trên.

Sau đó, anh bỗng cắn răng, tung một cú đấm về phía bức chắn tinh thần của ông lão này.

“Ù ù ù...”

Hạt màu đen dao động dữ dội khiến không khí xung quanh bỗng bùng lên tầng tầng lớp lớp sóng.

Những gợn sóng có thể quan sát được bằng mắt thường khiến cho toàn bộ ánh nến ấm áp mỏng manh bên trong giáo đường kết tinh thành vật thể trông giống như thủy tinh.

Không khí giống như nước hóa thành băng, ngưng kết từng tấc từng tấc một, biến ánh nến không có hình thái cố định thành thứ có hình thái cố định, hơn nữa, do bị hạt máu đen xé rách nên nó tạo thành những mặt cắt phản quang nhỏ vụn ngay ngắn. Tia sáng nhiều màu lập tức trở nên rực rỡ.

“Kẹt kẹt...”

Cùng lúc đó, giáo đường dường như xảy ra động đất, vách tường và mái vòm bị ép xuống phát ra âm thanh rợn người.

Nắm đấm bao bọc bởi các hạt màu đen nện mạnh vào bức chắn tinh thần trước mặt.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân sử dụng cú đấm mạnh như thế này.

Trước đây, khi vung vẩy nắm đấm đối đầu với người giấu gậy, anh vẫn chưa sử dụng thành thạo hạt màu đen để bao bọc nắm đấm.

Còn lúc đối kháng với người cầm kiếm, bởi vì gần như mất khống chế dẫn đến dòng chảy tinh thần hỗn loạn quét sạch bốn phương nên bản thân anh khó có cơ hội sử dụng nó.

Nhưng hiện tại, cú đấm này đập vào bức chắn tinh thần với độ chuẩn xác và sức mạnh xưa nay chưa từng có.

Ầm ầm!

Khi nắm đấm màu đen va chạm với bức chắn tinh thần, bên trong cả tòa giáo đường rõ ràng rung lắc dữ dội một phen.

Toàn bộ mọi thứ trong giáo đường đều rung lên mạnh mẽ giống như bị cú đấm này của Lục Tân đánh thành bóng chồng.

Kẹt kẹt.

Cảm giác lung lay sắp đổ xuất hiện, giáo đường dường như sẽ sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Em gái ở đằng sau hoảng sợ ngẩng đầu lên, cơ thể dường như bị sóng tàn dư gây chấn động đến độ hơi biến dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận