Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 524: Nếu tố cáo không có tác dụng (1)

"Hoá ra là như vậy..."

Cùng lúc đó, Lục Tân bị một loạt họng súng chĩa vào cũng hơi lắc đầu.

Lúc này, sắc mặt của em gái cũng trở nên mơ hồ, mặc dù cô rất cố gắng để mô phỏng cho Lục Tân, nhưng cô lại hoàn toàn không thể hiểu nổi những lời này có ý nghĩa gì, đối với cô mà nói, những câu chuyện này quá quái lạ. Trái lại, Lục Tân từ lời thuật lại của em gái, anh đã hiểu được cuối cùng chân tướng là như thế nào. Trước kia, trong lòng anh có vài điểm đáng ngờ, cuối cùng, vào lúc này gần như cũng đã có được tất cả đáp án rồi....

Hoá ra, đây mới là nguyên nhân cuối cùng mà thân thể Cao Đình xuất hiện những trạng thái khác thường.

Chẳng những là bởi vì cô ta chán ghét thân thể của mình, cũng bởi vì bản thân của mình đã xảy ra một vài biến hoá. Ban đầu, lúc đối mặt với quái vật hình đầu không thể diễn tả, cô ta có thể chi phối thân thể của mình, xông lên đồng quy vu tận với quái vật, cũng là vì duyên cớ này.

Trước đó, cho dù là Cao Đình hay là anh, cũng đều lầm tưởng về mục đích của Triệu Hội rồi.

Bọn họ chỉ cho rằng Triệu Hội muốn có được thân thể của Cao Đình.

Nhưng lại không ngờ, 'muốn có được' ở đây lại là một kiểu muốn có được đúng nghĩa!

Không khí xung quanh trở nên vô cùng đè nén, một hàng súng trong tay đám nhân viên cảnh sát kia vẫn còn tiếp tục chĩa vào bọn họ, đám lão tài xế đều trông thấy đầu xe đi sang nói chuyện với Triệu Hội, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ là ngẫu nhiên, có thể nghe được một vài câu nói lên giọng.

Điều này khiến lòng bọn họ đều bị nhấc lên, nửa sợ hãi, nửa tràn ngập phẫn nộ.

Có rất nhiều lão tài xế đã sớm muốn chém Triệu Hội rồi.

Nhưng ở trước mặt cảnh sát của thành phố trung tâm, họ vẫn không dám để lộ loại tâm trạng này ra ngoài.

"Tôi đi với anh ta."

Không biết qua bao lâu, Cao Đình hơi kinh hồn bạt vía quay về, trên mặt cô ta mang một cảm giác uể oải, cô ta chậm rãi đi về phía trước hai bước, dường như cô ta hơi đần độn bàn bạc với đám lão tài xế: "Các người chờ ở đây, sáng sớm ngày mai thì đều trở về đi..."

"Cái gì?"

Cả đám lão tài xế đều kinh hãi, đều dần hạ cánh tay đang giơ cao xuống, còn có người muốn vọt về phía trước nữa.

"Đầu xe, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có phải là tên khốn nạn kia uy hiếp cô không?"

"Tất cả mọi người sẽ liều mạng với hắn..."

Trông thấy sắp chuẩn bị xảy ra một trận ẩu đả, vị cảnh sát già kia trầm mặt, đột nhiên vung tay lên.

"Đoàng" "Đoàng" mấy phát bắn vào những tảng đá vụn trước mặt đám lão tài xế bia, bắn ra hai lỗ.

Đám lão tài xế bị hù sợ, kịp thời thu chân lại nhưng vẫn mang vẻ mặt tức giận.

"Các người không được náo loạn..."

Thậm chí, trong giọng nói của Cao Đình cũng chẳng còn sự mạnh mẽ vang dội lúc bình thường nữa, trái lại trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, nhưng nghe vào lại giống như có ý đang khẩn cầu: "Là tôi tự nguyện trở về với anh ta để... Phối hợp điều tra đấy, chuyện không liên quan đến các người, nhất định các người phải sống sót trở về đấy.... Vẫn còn vợ con ở nhà đợi các người đấy, còn những anh em đã mất kia nữa, các người không quay về, ai sẽ chăm sóc người nhà của bọn họ đây chứ?"

Mỗi người đền nghẹn lại, họ hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Đầu xe..."

Tiểu Chu nghẹn ngào: "Chị không về, vậy sau này ai chăm sóc cho bọn em?"

Cao Đình hít sâu một hơi, dường như muốn mắng người, nhưng đến ngay cả sức lực mắng người cũng không có, lúc trả lời lại cũng mang theo một chút ôn nhu hiếm thấy: "Đã lớn như thế này rồi mà còn nói mấy lời không có cốt khí như vậy nữa, sau này, bọn cậu cứ chọn ra một đầu xe khác là được..."

Nói xong, cô ta nhếch khóe miệng một cái, bảo: "Quyết định như vậy đi."

Lúc cô ta muốn quay người, bèn đưa ánh mắt lơ đãng mang theo một chút khẩn cầu quét về phía Lục Tân.

Ánh mắt kia, giống như là đang cầu xin anh giúp cô ta chăm sóc những người anh em này vậy.

Triệu Hội đứng khoanh tay phía sau anh, tựa người lên một chiếc xe tải, trong ánh mắt mang theo một vẻ tham lam điên cuồng.

Giống như, anh ta đã quyết định được tất cả vậy.

Có điều, Lục Tân cũng nhìn ra được vẻ bị rút đi xương cốt kia từ trên người đầu xe, một loại quyết tâm đến đè nén.

Dường như cô ta không còn bất kỳ ý chí phản kháng nào nữa, nhưng Lục Tân cũng hiểu, đây là biểu hiện cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng điều gì đó rồi. Người phụ nữ này chẳng còn điều gì do dự nữa, quyết tâm lúc cầm bom ném đến con quái vật hình đầu lại xuất hiện một lần nữa.

"Cho nên, cô định đi cùng Triệu Hội trước, sau đó lại tìm cơ hội gắng sức liều mạng à?"

Lục Tân khẽ thở dài một cái, sau đó anh từ từ buông tay xuống, đi về phía trước bước ra ngoài.

"Anh làm gì?"

Động tác của Lục Tân, lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, họ vừa chĩa súng vào anh, vừa hét to.

Lệ Cương phía sau cũng giật nảy mình, hạ giọng nói: "Anh làm gì thế? Đừng mạo hiểm..."

Đương nhiên, Lệ Cương biết Lục Tân là người có năng lực, nhưng cho dù là người có năng lực, cũng không thể trực tiếp chống đối với cảnh sát của thành phố trung tâm được nha!

"Tôi cũng có chuyện muốn bổ sung một chút."

Lục Tân bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào như thế, nhưng sắc mặt của anh không hề có một chút biến hoá nào. Anh đưa mắt nghênh đón ánh đèn pin mạnh mẽ, trông không hề có tiêu điểm. Nhưng trên thực tế là ánh mắt của anh đã vượt qua mấy ánh đèn này, nhìn về phía người đứng sau đám cảnh sát này.

Rơi lên người của giám đốc kho của tập đoàn Đại Địa đã trốn sang một bên, yên lặng hút thuốc.

"Trước đó, hai người Tiểu Chu và Lão Chu của đội xe này đã phát hiện vài vấn đề trên người của đầu xe bọn họ, họ đã trả một cái giá cực lớn để mời tôi đến xem thử cho cô ta một chút. Tôi đã phân tích được mầm bệnh, bây giờ đang là lúc bắt đầu điều trị. Để làm dịu tâm bệnh của cô ta, tôi đã tố cáo chủ quản nhà kho vẫn luôn mượn chức vụ để dễ bắt nạt cô ta, chuyện này các ngươi đều biết nhỉ?"

Lục Tân mở miệng, vừa nói, anh vừa lẳng lặng đưa mắt quan sát vị tổng quản lý Vương kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận