Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1613: Kế hoạch “thông minh” (2)

Lục Tân hít một hơi thật sâu, lắc lắc cái cổ của mình.

Có tiếng lạch cạch giòn giã vang lên.

Tiểu Thập Cửu ngồi ở trên bình xăng trong lòng anh hiện tại, đã có chút bồn chồn.

Giống như một con mèo con sợ hãi mà vặn vẹo thân thể.

Sau lưng anh, em gái đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay đè lên vai Lục Tân, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự cảnh giác.

"Anh ơi, anh đừng đi mà. . . "

Em gái bất ngờ ôm lấy cổ Lục Tân và hét lên một cách lo lắng.

Trong lòng Lục Tân, Tiểu Thập Cửu đã cố hết sức ngẩng mặt lên, khẩn trương lo lắng nhìn Lục Tân.

"Anh biết rồi."

Lục Tân vỗ vỗ lên bắp chân đã trở nên lạnh toát của em gái mình, lại sờ một cái lên khuôn mặt của Tiểu Thập Cửu, thấp giọng lên tiếng: “Những chuyện này xảy ra vô cùng trùng hợp.”

“Khu vực cấm này mất khống chế cũng có vấn đề…”

“Cho dù có thực sự mất khống chế đi chăng nữa, phản ứng của thành phố Khí Thủy cũng không thể nào chậm trễ như thế được…”

“Mà dù cho ô nhiễm nguyên này có thực sự nhắm vào những đứa trẻ đặc biệt đi chăng nữa, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến như thế…”

“Cũng không hề bình thường…”

Anh một hơi nói ra hết những điểm khả nghi trong lòng mình.

Con ngươi anh bỗng trở nên hơi thâm trầm: “Thế nhưng chính anh cũng có thể cảm nhận được…”

“Những đứa trẻ kia đều là thật…”

“Cho nên cảnh tượng hiện tại đang xuất hiện trước mắt anh, chính là những đứa trẻ đang bị đám quái vật cắn nuốt…”

“Mà bản thân anh lại phải lựa chọn giữa việc có đi cứu bọn chúng hay là không…”

Giọng nói hơi dừng lại một chút, anh thấp giọng tự trả lời bản thân: “Muốn.”

Lúc vừa nói ra những lời này, anh vặn chặt tay ga, xe mô tô bắt đầu ùm ùm dồn lực.

Không có thời gian báo cảnh sát hay chờ người khác đến xử lý.

Bởi vì một khi ô nhiễm bắt đầu rồi, qua đêm nay thôi, cũng không thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu đứa trẻ bị dẫn vào trong khu vực cấm này.

Không thể nào tính toán được mất trong chuyện này.

Đó không phải chỉ là những con số, mà là từng sinh mạng nhỏ bé của những đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

“Anh ơi, anh thật sự ngốc quá đi…”

Phát hiện ra ý định của Lục Tân, giọng nói của em gái bỗng nhiên trở nên thật gấp gáp, cô bé ôm chặt lấy cổ của Lục Tân.

Có thể là quả thực anh có chút ngu ngốc nhỉ…

Lục Tân siết chặt tay ga, bánh xe chợt ma sát với mặt đất, lao thật nhanh về phía trước.

Vào thời điểm tốc độ đạt đến mức cực đại, trong lòng của anh chợt trở nên bình tĩnh.

Giống như là thời gian đột nhiên được thả chậm lại, suy nghĩ của anh cũng giống như những nhành cây tươi tắn thong thả nảy lên, bình thản, những lại vô cùng kiên quyết.

Nhưng đã được sinh ra là con người thì phải phân biệt được bản thân mình có phải là con người hay không rồi mới tiến tới phân biệt thông minh hay không, đúng không?

Bản thân anh đã có nội hạch tinh thần, vậy anh cũng phải có khả năng phân biệt được phải trái đúng sai.

Một thế giới mà ở đó làm một việc đúng đắn nhưng lại bị xem là không bình thường mới thực sự là có vấn đề đúng không?

Có lẽ vào giờ khắc này, Lục Tân anh thực sự quyết định làm như thế trước nên mới có thể nghĩ là được lý do bản thân nên làm như thế.

Mặc dù anh biết rõ trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, thế nhưng bản thân anh dù sao cũng là người có năng lực mạnh mẽ nhất ở trên trái đất này.

Cho nên, chẳng qua chỉ là chút nguy hiểm cỏn con mà thôi.

Điểm mấu chốt hơn là, trong thời gian eo hẹp anh vốn không thể nào tự mình đưa ra những lựa chọn chính xác đến từng mi li mét được.

Mà lùi một ngàn bước để nói, coi như những gì trực giác của anh cảm nhận được thật sự là sự thật, nơi này có vấn đề, vậy anh cũng phải đi.

Làm người dù sao cũng phải ngu ngốc một lần, để chứng minh rằng mình là một con người.

“Mục tiêu đã tiến vào khu vực được chỉ định, chuẩn bị thi hành kế hoạch thanh trừ cuối cùng.”

Trong một phòng hội nghị thần bí nơi thành phố Khí Thủy, khi xe mô tô của Lục Tân vọt xuống từ nơi cao, ánh sáng mà trăng máu tỏa ra lúc này dường như cũng sáng hơn một phần, trong phòng hội nghị bí mật, người đàn ông khoác chiếc áo choàng đã có chút gấp gáp mà đứng lên.

Thông qua những hình ảnh của chiếc mô tô thu được từ máy quay ẩn bên khu vực cấm, tâm trạng của gã ta có chút kích động.

“Tôi đã sớm nói rồi.”

Người đàn ông choàng áo đội mũ rộng vành cũng hơi thẳng người dậy, con mắt dưới vành mũ toát ra ánh sáng hơi lạnh lẽo.

“Kế hoạch cả chúng ta quả thực có chút vội vàng, khó bảo đảm không để lại dấu vết.”

“Cậu ta thân là người có năng lực phá hủy mạnh nhất, cho dù là Thanh Cảng chúng ta, cũng không có năng lực đánh giá được khả năng thực sự của cậu ta nằm ở đâu, cho nên dù kế hoạch có hoàn hảo đến thế nào đi chăng nữa cũng có thể bị cậu ta nhìn thấu, thậm chí trong trực giác cũng đã phát hiện ra sơ hở rồi…”

“Thế nhưng chuyện này không hề quan trọng.”

Điều quan trọng chính là, dù cho có phát hiện ra vấn đề, cậu ta cũng vẫn sẽ đi vào bên trong cái bẫy này.”

“Đây chính là do nhân tính của cậu ta quyết định, mà cũng là điểm tựa lớn nhất trong kế hoạch lần này của chúng ta.”

“Phải hình dung chuyện này như thế nào đây?”

Nói đến chỗ này, gã ta trầm mặc một hồi, sau đó mới thấp giọng lên tiếng đánh giá: “Nhân tính của cậu ta, quả thực vô cùng… Ngu xuẩn!”

Nghe hai người bọn họ nói như vậy, trong phòng hội nghị bí mật lại chỉ có một hồi dài im lặng, tại thời điểm kích động này không ai biểu đạt sự đồng ý cả.

Từ góc độ thực hiện mà nói, đây là một kế hoạch rất thành công mà kết quả cũng có thể nắm chắc.

Nhưng dường như ngay cả bọn họ cũng không thể tự hào nổi về sự thành công của kế hoạch này.

"Này, làm sao mà năm đó số Chín lại có thể làm được chuyện đó thế?"

Bên cạnh một khách sạn sang trọng trong thành phố Khí Thủy, trong chiếc xe jeep, số Mười Bốn mập mạp vừa há to miệng gặm miếng giăm bông dày được bọc kín kỹ mà Lục Tân để lại cho mình, vừa run rẩy thân mình mập mạp của bản thân, dường như bị một miệng đầy thịt của bản thân làm cho nghẹn ứ vậy.

“Cậu thực sự không sợ, sẽ có người… mắng cậu ngu ngốc sao?”

Mà ở trong một khu dân cư hạng sang, số Ba anh tuấn nho nhã đang nhẹ nhàng dỗ nhỏ một đứa trẻ, đạt lên trên giường.

Anh ta đi vào bên trong nhà vệ sinh, nhìn người vợ đang đắp mặt nạ của mình, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, cánh tay đặt ở ngang chiếc eo đã to lên một vòng của cô ấy, sau đó nhẹ nhàng vùi đầu mình vào hõm vai của cô, giống như mê luyến mà hít một hơi thật sâu, dường như muốn hít hết mùi hương của cô vào trong lá phổi của mình, sau đó ghi nhớ vĩnh viễn, để cho bản thân giữ được tỉnh táo, áp chế sự xôn xao mơ hồ trong lòng mình.

“Đã lớn tướng thế rồi mà còn vậy?”

Vợ anh ta vùng vẫy một cái, cũng không giãy ra được, đành bật cười một tiếng, nói: “Người bạn học kia của anh khi nào thì đi vậy?”

“Hẳn là đã đi rồi…”

Số Ba ôm chặt lấy eo cô, dùng giọng nói mơ hồ mà trả lời.

“Em thấy cậu ấy sinh sống không tệ, trên tay mang cái đồng hồ đến mấy tỉ, mời chúng ta ăn cơm, tiêu tốn như thế mà mắt cũng không nháy lấy một cái.”

Vợ của số Ba nói: “Có điều, tại sao dường như anh lại có chút lạnh nhạt với người ta thế?”

“Cho dù cậu ta có sống tốt hơn nữa thì có ích gì chứ?”

Số Ba ôm lấy em vợ mình, nói: “Đắc tội với người ta, đang bị đuổi giết kia kìa.”

“Ây dô…”

Vợ anh ta hơi có chút giật mình, nói: “Vậy anh còn không gọi điện cho phòng Cảnh vệ của chúng ta nói một câu, giúp đỡ cậu ấy một chút?”

“Đây không phải là chuyện mà phòng Cảnh vệ của chúng ta có thể giải quyết được.”

Số Ba cười một tiếng, nói: “Cho dù là có gọi điện thoại cho thành phố chính cũng không thể.”

“Như vậy sao…”

Vợ anh ta còn muốn nói thêm điều gì, cuối cùng vẫn chỉ đằng lắc đầu một cái, thở dài nói: “Em luôn cảm thấy, cậu ấy tốt vô cùng…”

Số Ba trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng đáp lời: “Đúng vậy…”

“Mỗi người đều đã thay đổi, nhất là cậu ta, hiện tại lại biến thành như thế…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận