Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 441: Xâu người trên cành cây (1)

"Chậc..."

Nhìn người thanh niên, hai chú cháu phải thừa nhận là hoàn toàn sững sờ trong giây lát.

Có cảm giác da đầu ngứa râm ran.

Nhưng rất nhanh họ cũng phản ứng kịp, dù sao họ cũng đã chạy ở những vùng đất hoang vu như này nhiều năm, lòng dũng cảm và ý chí cũng lớn hơn người bình thường.

Hơn nữa đối phương cũng là người mở miệng trước, điều này cũng làm giảm bớt sự hoảng sợ này ở một mức độ nhất định.

Người xấu nói xấu có thể đi đâu?

Người đàn ông trung niên lặng lẽ vươn vai, âm thầm lên nòng khẩu súng trên tay.

Sau đó ông ta mím chặt khóe miệng, nháy mắt về phía người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi trong tiềm thức có chút mâu thuẫn, nhưng cậu ta vẫn biết nặng biết nhẹ, tuy trong lòng cũng căng thẳng nhưng vẫn làm theo kinh nghiệm thường ngày. Sau khi lên đạn, cậu ta lặng lẽ giấu nó ra sau, mặt nở một nụ cười rồi đẩy cửa xe đi xuống.

Khi đẩy cửa xe, cậu ta còn cẩn thận nhìn xung quanh, xác định xung quanh còn có người nào hay không...

Vào một đêm trăng máu treo trên bầu trời, xung quanh cậu ta là một vùng hoang vu cây cỏ dài đến thắt lưng. Cho dù thực sự có người, cậu ta cũng không thể nhìn ra.

"Này... anh, anh đang làm cái gì?"

Người trẻ tuổi tiến về phía trước hai bước, dựa vào đầu xe, hét về phía người ngồi trên xe máy.

Mặc dù hai người đều có súng, hơn nữa dựa theo kích thước của hai bên, người lái xe máy dường như không thể chịu nổi trận đánh giữa hai người chú cháu họ.

Nhưng bây giờ là vùng hoang vu giữa ban đêm, lại đụng phải quỷ đả tường, bất thình lình gặp phải một người bình tĩnh đi xe giữa đường bên ngoài, nói không hồi hộp thì là giả. Người này đến chào hỏi có vẻ nhiệt tình, càng lộ ra vẻ đáng sợ.

"Xin chào, tôi muốn đi đến trung tâm thành phố để thăm người thân."

Khi người lái xe máy nghe thấy lời cậu ta nói, sắc mặt của anh ta đột nhiên rất vui vẻ, tung tăng bước về phía trước.

Người trẻ tuổi căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát hết mồ hôi.

Theo bản năng cậu ta lùi về phía sau nửa bước, nắm chặt khẩu súng sau lưng, nói: "Vậy vừa rồi anh... đi vòng quanh kiểu gì?"

Tốt xấu gì tên đi xe máy cũng không biết cách giao tiếp với người lạ trên vùng đất hoang như thế nào, cần tuân thủ quy tắc giữ khoảng cách an toàn hơn chục mét, nhưng anh ta có vẻ ... rất "lịch sự". Anh nhìn ra người trẻ tuổi có vẻ căng thẳng, dừng xe.

Anh bước chân xuống đất, đứng cách ba bốn mét, cười giải thích: "Tôi lạc đường."

Người trẻ tuổi cảm thấy có chút kỳ quái: "Lạc đường mà vui như vậy sao?"

"Tôi có cảm giác mình gặp phải quỷ đả tường."

Người đi xe máy tiếp tục cười nói: "Vì vậy tôi đang tìm biện pháp có thể tìm được con quỷ đó hay không."

Người trẻ tuổi sững sờ.

 Nhìn người thanh niên ngồi trên chiếc xe máy cách đó không xa, bỗng cảm thấy anh rất… nhiệt tình.

Thái độ gần gũi, thẳng thắn, ôn hòa, gần gũi...

.... Ừ, rất thẳng thắn trung thực nói cho cậu ta biết mình đang đi tìm con "Quỷ"!

Đậu mẹ nghe có kì lạ không?

Nửa đêm gặp quỷ đả tường còn muốn chạy xe đi tìm con quỷ đó?

"Đừng để ý đến anh ta nữa, để anh ta đi trước đi..."

Ông chú trên xe mở miệng nói, nhắc nhở người trẻ tuổi một câu.

Người trẻ tuổi hiểu được ý của chú mình, rõ ràng người thanh niên đang mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang hoảng loạn.

Vừa rồi họ thật sự muốn hỏi đường, nhưng hiện tại đã muốn thay đổi chủ ý.

Một “người” đi tìm quỷ lúc nửa đêm như vậy có vẻ còn đáng sợ hơn gặp quỷ đả tường.

Vì vậy câu ta sảng khoái cười nói: "Vẫn là ... Quên đi, anh đi trước đi, chúng tôi không vội."

Dừng một chút, cậu ta nở nụ cười ẩn ý nói: "Ha ha, thật không muốn giấu giếm gì, chúng tôi cũng đang lạc đường, định ở đây đợi, đã gọi người trong đoàn xe tới. Lát nữa bọn họ sẽ đến đây tìm chúng tôi, trong tay chúng tôi đều có súng..."

Ông chú ngồi trên xe lúc này cầm chặt súng.

Nếu đã nói đến đây rồi mà người trên xe vẫn nói có thể đưa bọn họ ra ngoài, có thể kết luận người này không hề có ý tốt.

"Có súng là được, tôi cũng có."

Người đi xe máy nghe thấy mấy lời của người trẻ tuổi, phản ứng ngoài dự đoán của mọi người, cười lắc đầu nói: "Nhưng tôi không biết người của các anh có thể vào được hay không. Nếu vào được, có thể họ cũng sẽ lạc đường như các anh bây giờ vậy."

"Cái gì?"

Lời nói của anh khiến ông chú và người trẻ tuổi cảm thấy quái dị, gắt gao theo dõi anh.

Người nọ ngồi trên xe, châm một điếu thuốc rồi nói: "Mọi người không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi gặp quỷ đả tường sao?"

Người trẻ tuổi và ông chú đều cảm thấy khẩn trương trong lòng, cũng có chút phức tạp, âm thầm trao đổi ánh mắt.

Đương nhiên bọn họ đã từng nghe nói, quần lót cũng đội trên đầu.

Nhưng họ không muốn dành phần lớn thời gian cả đêm để thảo luận chuyện này với con người xa lạ trước mặt này.

"Trên đời này làm gì có ma quỷ."

Người trên xe máy mở miệng cười nói, nói một điều khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Sau đó anh nhiệt tình giải thích: "Hoặc cũng có thể nói, đây là một khái niệm khác với những gì mọi người không thể hiểu. Trong những câu chuyện quỷ quái do trưởng khoa chúng tôi kể ngày xưa, vào rạng sáng ma quỷ tưởng chừng sẽ biến mất. Nhưng hiện tại gặp tình huống như vậy, hẳn sẽ không dễ dàng giải quyết được."

Người trẻ tuổi đột nhiên phản ứng lại: "A, tôi biết rồi, ma quỷ sau mặt trăng máu không giống với..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận