Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 730: Nơi đó có kho báu (2)

Người đàn ông gầy đét nhanh chóng ra lệnh, ngay lập tức có một cậu bé như khỉ gầy lủi lủi đi đến giật lấy tờ tiền từ tay Bích Hổ.

Trong khi những người khác thì bắt đầu ba chân bốn cẳng kéo mấy cái xác vào bãi cỏ dại bên cạnh, chỉ là vẫn cảnh giác nhìn nhóm người Bích Hổ.

"Tôi nói nè, các vị đại ca muốn đi đâu vậy?"

Bích Hổ ngồi xổm xuống, cười với những người này: "Vùng gần đây không yên bình lắm, sớm rời khỏi thì tốt hơn."

"Rời đi, anh muốn kêu chúng tôi rời đi?"

Người đàn ông gầy đét đó chắc có lẽ là cha của những đứa trẻ này, lập tức nhìn Bích Hổ với ánh nhìn ảm đạm, cảnh giác xen lẫn nụ cười khẩy: "Đã biết ở nơi đó có kho báu, còn gạt ai nói là không biết chứ? Dựa vào đâu gia đình chúng tôi lại không đến đó tìm kiếm một phen?"

"Kho báu?"

Bích Hổ hơi ngẩn người một chút, quay đầu lại nhìn nhóm người Trần Tinh.

Sau đó khẽ lắc đầu nói với người đàn ông: "Anh trai, anh nghe tôi nói, ở đó không có kho báu gì cả, chỉ có thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, gia đình các người đến đó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhân lúc còn sớm nên đưa người nhà trở về sống qua ngày đi..."

"Cho dù thật sự có kho báu, anh cho rằng chỉ dựa vào mấy người già trẻ lớn bé các anh thì có thể cướp được gì?"

Lục Tân âm thầm gật đầu.

Lực lượng vũ trang ở các tụ điểm khác tập kết về hướng đó thì đã đành.

Một gia đình như vậy cũng đến tham gia náo nhiệt, quả thật là chuyện mơ tưởng hão huyền. Quan trọng là trông dáng vẻ bọn họ, cư nhiên lại rất nghiêm túc.

"Điều còn đáng sợ hơn ma chỉ có nghèo!"

Người đàn ông nói luyên thuyên, bắt đầu lột sạch quần áo trên một xác chết bên đường, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ khác thường:

"Nhất định có thể. Nơi đó có kho báu mang đi không hết, chỉ cần chúng ta đến đó, nhất định có thể chia chát chút đỉnh."

"Món đồ lớn chúng ta không cầm được, chả nhẽ nhặt hai cục vàng đổi lấy lương thực ăn cũng không thể sao?"

"Các con của Cẩu Nhật Tử chui ra cả đi, làm ruộng không xong, có làm nhiều hơn nữa cũng không đủ ăn..."

Nghe người đàn ông lẩm bẩm trong bộ mặt tàn bạo kéo quần áo của người chết, lại nhìn dáng vẻ mấy đứa trẻ đen nhẻm kia vừa ra sức lôi xác, ánh mắt vừa âm u lạnh lẽo, ngay cả Bích Hổ cũng có chút không kìm được nụ cười trên mặt.

Lúc này, gã làm sao có thể không nhìn ra gia đình này dường như đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng?

"Chúng ta có thể ngăn cản gia đình này, nhưng không ngăn cản được nhiều hơn."

Trần Tinh vẫn luôn ngồi trong xe, lúc này đột nhiên thấp giọng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe:

"Vì vậy, bây giờ tốt hơn hết là đi chấp hành nhiệm vụ, giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn trước."

Lục Tân cũng đồng ý với điều này, lại thấy thi thể gần như đã được dời đi, đang định trở về xe.

Nhưng cũng ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn hung tợn, khiến tất cả mọi người sợ hết hồn, đứa trẻ ban nãy đi tới lấy tiền trên tay Bích Hổ lại chợt nhảy về trước một bước, đâm về phía sau lưng Bích Hổ, nét mặt trông dữ tợn.

Nhưng cậu bé không đâm vào người, cách Bích Hổ ít nhất một mét.

Bích Hổ ngẩn ra xong, quay lại nhìn Tửu Quỷ bên đường thì thấy đồng tử của cô ta đã hơi co lại.

Sau đó mới biết là cô ta đã làm sai lệch tầm nhìn của đứa trẻ, khiến cậu bé lầm tưởng là đã đâm tới.

Rõ ràng là không chỉ đứa trẻ đó bị ảo giác, những đứa trẻ khác thấy vậy cũng lao đến.

Từng đứa ném những viên gạch hoặc đập những thanh gỗ trong tay xuống đất và không khí xung quanh một cách dữ dội.

Thậm chí còn đứa, trên mặt lộ ra gân xanh giống như những con giun.

Nhếch môi, hung hăng cắn xé không khí, con dao gỉ trong tay không ngừng đâm vào không khí.

"Đâm chết mày, đâm chết mày, đâm chết mày..."

"Trên người hắn nhất định còn có nhiều tiền hơn nữa..."

"Cha, mẹ, mau tới, giết chết mấy người bọn họ, chúng ta sẽ vừa có súng lại có xe, nhất định có thể cướp được của báu..."

Người đàn ông gầy đét và người phụ nữ vạm vỡ lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vội chạy tán loạn lên, cả nhà chung sức hợp tác, kẻ bắt người, kẻ trói tay, vừa nhặt đá đập hung hăng xuống đất, vừa luống cuống tay chân lôi kéo vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Nhìn gia đình này vật lộn với một kẻ địch không tồn tại, xung quanh trở nên yên tĩnh chốc lát.

Có Tửu Quỷ bên cạnh, gia đình này đương nhiên không thể làm ai bị thương được.

Hay nói cách khác, cho dù không có Tửu Quỷ, cả nhà họ cũng không thể đe dọa được bất kỳ ai.

Nhưng nhìn biểu cảm dữ tợn và động tác hung hãn của họ vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Đi thôi!"

Trần Tinh ở trong xe khẽ thở dài: "Để bọn họ ở đây vật lộn thêm một lúc, không chừng còn có thể nhặt được cái mạng."

Sau một hồi im lặng, mọi người quay trở lại xe.

Bao gồm cả Tửu Quỷ đang thăm dò con đường bên ngoài, dễ nhận thấy cảm xúc của tất cả mọi người đều có chút ngột ngạt.

Chỉ có Oa Oa, lúc này vẫn đang trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm, không hiểu sao mọi người đột nhiên không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận