Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 189: Anh không bình thường (2)

Nghe những lời rất nghiêm túc và bình tĩnh của Lục Tân vừa nói, cảnh sát trưởng cảm thấy hơi sửng sốt.

Một lúc sau cảnh sát trưởng mới từ từ kêu lên: “Nói những lời gì vậy chứ, mày dám mắng tao...”

Không đợi cho cảnh sát trưởng nói xong, Lục Tân bỗng nhiên bước lại gần ông ta.

Lục Tân chỉ là đi về phía trước một bước thôi, nhưng bởi vì lúc này bầu không khí đang có chút căng thẳng nên động tác của anh làm cho mọi người đều chú ý.

Rào một tiếng, tất cả những khẩu súng xung quanh đều chĩa hết về anh.

Cảnh sát trưởng cường tráng cũng cảm thấy rất sợ hãi, ông ta đem súng chĩa vào đầu của Lục Tân.

Bình thường nếu như có ai đó chỉ súng vào đầu mình như vậy thì Lục Tân sẽ cảm thấy hơi khẩn trương, nhưng mà bởi vì bây giờ anh đã biết được chân tướng sự thật rồi cho nên trong lòng chỉ cảm thấy vui mừng thôi, một phần cũng bởi là vì em gái đang đứng bên cạnh anh, mẹ anh cũng đứng cách đây không xa, cho nên dù bị súng chĩa vào đầu nhưng Lục Tân không hề cảm thấy khẩn trương chút nào cả. Lục Tân vô cùng vui vẻ, trên mặt anh luôn nở một nụ cười nhẹ, anh nghiêm túc nhìn và đánh giá người đàn ông cường tráng đang đứng trước mặt anh.

... Thật ra thì anh không hề muốn cười chút nào cả, bởi vì như vậy sẽ tỏ ra là không đủ nghiêm túc cũng không đủ chuyên nghiệp cho lắm.

... Nhưng mà anh không nhịn được.

“Mày đang nhìn cái gì vậy?”

Trong không khí như là có một sợi dây nào đó đã được kéo căng đến cực điểm rồi.

Nhiều họng súng đen ngòm chĩa vào như vậy, lúc nào cũng có thể bắn ra những làn đạn chết người.

Người đàn ông cường tráng kia rõ ràng là đang cầm súng, họng súng của ông cũng đang chĩa thẳng vào đầu Lục Tân với khoảng cách rất là gần, nhưng mà không hiểu tại sao Lục Tân lại không hề tỏ ra khẩn trương một chút nào cả. Ngược lại Lục Tân còn tỏ ra rất ung dung, vừa mỉm cười vừa đón nhận họng súng của ông ta một cách rất bình thản.

... Chẳng lẽ người này không hề sợ súng sao? Rốt cuộc thì ai mới là người không bình thường chứ?

Đón nhận ánh mắt của người đàn ông cường tráng, Lục Tân từ từ nói: “Có phải anh đã nhận thứ gì đó của anh ta rồi không?”

Những lời nói của Lục Tân khiến cho mọi người xung quanh không nhịn được mà cảm thấy sửng sốt.

Chuyện hoang đường gì đang diễn ra vậy?

Cảnh sát trưởng liếm khóe miệng, vẻ mặt càng trở nên hung ác: “Ý của mày là gì?”

“Tôi không phải là đang nói anh nhận hối lộ đâu, mặc dù có thể là anh ta đã đưa hối lộ cho anh rồi...”

Lục Tân từ từ suy nghĩ một chút, anh nhìn xuyên qua người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ rồi lại nhìn sang thân hình vạm vỡ của cảnh sát trưởng, nụ cười trên mặt Lục Tân lại càng sâu hơn: “Cái kia có thể là một đóa hoa hồng, cũng có thể là thứ gì đó khác, tóm lại là thứ gì đó mà chính tay anh ta đưa cho anh...”

“Anh suy nghĩ cho kỹ lại đi, có phải sau khi anh nhận lấy món đồ kia của anh ta thì lập tức cảm thấy anh ta vô cùng đặc biệt hay không.”

“Hay thậm chí là anh cảm thấy vô cùng... Yêu thích anh ta?”

Nghe được những lời này của Lục Tân, sắc mặt của người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ hơi thay đổi.

Bạch Hổ đứng ở bên cạnh cũng chợt hoảng hốt, như đã nghĩ ra được điều gì đó.

Sau khi Lục Tân nói xong, anh chỉ lặng lẽ cười và quan sát phản ứng của cảnh sát trưởng.

Trách gì mẹ nói mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Biểu hiện của cảm sát trưởng hôm nay quá kỳ lạ.

Lúc trước ở trong thành phố cũng đã từng xảy ra sự kiện hoa hồng đỏ kia, cho nên chuyện lần này cũng có thể dễ dàng liên tưởng đến trường hợp này.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ này và đứa bé bán hoa hồng đó chính là bạn của nhau.

Cho nên, anh ta có thể có được món đồ tương tự như bông hoa hồng đó cũng là chuyện rất bình thường.

Nếu là sau khi người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ này vào trong thị trấn rồi thông qua một phương pháp nào đó đưa cho cảnh sát trưởng một bông hồng, hoặc cũng có thể là một vật gì khác... Dù sao thì một người đàn ông đưa cho một người đàn ông khác một bông hoa hồng cũng là chuyện rất kỳ lạ, đối phương nhất định sẽ không chịu nhận... Sau khi đưa đồ cho cảnh sát trưởng thì ông ta liền cảm thấy muốn đối xử tốt hơn với anh ta, trước khi sự ưu ái này đi đến giới hạn thì cảnh sát trưởng sẽ cố gắng bảo vệ cho anh ta hết sức có thể.

Đây cũng chính là con át chủ bài của anh ta.

Nếu như không phát hiện ra lá bài chủ chốt này của anh ta thì có lẽ anh đã tự rước lấy cho mình nhiều rắc rối không hề nhỏ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận