Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 948: Cha con nhận nhau, vô cùng cảm động (1)

“Cái quỷ gì vậy?”

Hồng Xà vừa lên tiếng đã dọa mọi người dựng đứng, Lục Tân và Bích Hổ đều mơ màng khó hiểu.

Có điều rõ ràng Bích Hổ khó hiểu hơn Lục Tân một chút, vẻ mặt trở nên mơ màng, nhưng rồi lại thêm một chút hưng phấn...

Thấy hai người họ bất ngờ như vậy, đương nhiên Đàn Gia càng bất ngờ hơn. Ông ta bị Hồng Xà đôi tay, cả người đã ngơ ngác.

Ngơ ngác nhìn Hồng Xà, lúc thì chần chừ lúc thì phẫn nộ, xen lẫn vẻ không hiểu đầu cua tai nheo, đứng trước người phụ nữ có khuôn mặt đầy buồn bã này, ông ta không thể thốt lên những lời chất vấn và răn dạy, ngược lại vẻ mặt dần trở nên khó hiểu…

Qua một lúc thật lâu, ông ta tựa như nhớ ra điều gì đó, mấp máy môi: “Con… Con là...”

“Con là bé Hồng đây…”

Hồng Xà bỗng nhiên trở nên kích động ôm lấy cổ ông ta, khóc thút thít nói: “Cha thật sự không nhớ con sao?”

“Bé... Bé Hồng...”

Đàn Gia bị ôm lấy, vẻ mặt mê mang, nhưng cả người lại ông ta lại không tự chủ được mà run lên, dần dần, một loại kích động và bừng tỉnh xuất hiện trên mặt ông ta, ông ta đột nhiên vùng ra khỏi cái ôm của Hồng Xà, hai tay ôm mặt cô ấy, trợn trừng mắt cẩn thận nhìn kỹ, càng nhìn càng kích động, đôi mắt dần ướt át, có nước mắt chảy ra: “Bé Hồng, đúng là con thật rồi...”

“Không phải cha đang nằm mơ đó chứ?”

“Con gái ngoan của cha, sao cha lại có thể nhìn thấy con ở đây?”

Hồng Xà nhìn Đàn Gia đang kích động, bản thân cô ấy càng kích động hơn.

Cô ấy ra sức xoa đôi mắt còn chưa đủ đỏ của mình, khóc lóc thảm thiết nói: “Con đã đến thành phố Hắc Chiểu từ lâu rồi, ngày nào cũng bị người ta ức hiếp, con muốn đi nhận cha, nhưng lại sợ cha không để ý tới con, vì thế, con đã tìm những người bạn này, bảo họ đưa cha ra đây gặp mặt con…”

“Hu hu, cha xem, bạn của con có lòng tốt đưa cha đến, thế mà cha đánh anh ta bầm mắt...”

Bích Hổ xoa đôi mắt bầm tím của mình, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Hàn Băng ngồi bên cạnh nhìn, cũng hơi không nhịn nổi, lặng lẽ quay người, bả vai không ngừng run bần bật.

Cảnh tượng trước mắt này quá cảm động, Lục Tân cũng không nhịn được, lặng lẽ quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hàn Băng.

Hàn Băng khẽ nói: “Đây là năng lực của Hồng Xà, thuộc về tổ ám thị.”

“Năng lực của người có năng lực này rất đa dạng, trong lúc chúng tôi huấn luyện, vì để nhanh chóng phân chia mà đã mượn cách thức phân loại và sắp xếp của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, chia ra các nhóm méo mó, ám chỉ, ảnh hưởng, chi phối, ký sinh, đánh cắp, phá hủy.”

“Hồng Xà chính là người thuộc tổ thông qua ám chỉ để làm méo mó nhận thức của người khác, để rồi thao tác tình cảm của người đó.”

“Cho dù là ai, chỉ cần Hồng Xà sử dụng năng lực, đều có thể biến thành con gái, em gái, cháu gái của người đó...”

“... Thậm chí là thay đổi thành tính cách người cha, và đầu thai thành ông nội lần nữa.”

“Đương nhiên, hiệu quả của loại năng lực này và mức độ ảnh hưởng có liên quán đến trình độ.”

“Cô ấy giả dạng mình thành con gái thất lạc nhiều năm của Đàn Gia so với việc giả dạng làm ông nội đã thất lạc nhiều năm của Đàn Gia càng dễ thành công hơn.”

Lục Tân cảm thán sâu sắc, quả nhiên Thanh Cảng là ngọa hổ tàng long.

Ví dụ như loại năng lực này, nếu dùng để giả danh thừa kế di sản của người khác, vậy thì nhanh giàu to rồi.

Anh bùi ngùi quay người lại, đã thấy lúc này Đàn Gia đang nắm tay Bích Hổ, liên tục nói xin lỗi với gã, vừa nói còn vừa cẩn thận trách Hồng Xà, trách cô ấy không cần phải phiền phức như vậy, cứ tìm thẳng đến cửa, sao ông ta không nhận ra cô ấy được?

Dù sao ông ta cũng gầy dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy, nhưng lại cô độc một mình, cô đơn lẻ bóng...

… Nếu cẩn thận đếm lại, thì ông ta chỉ có bốn bà vợ, ba cô con gái ở thành phố vệ tinh 3, còn ở thành phố Trung Tâm thì có hai cậu con trai đang học cấp ba mà thôi.

Hơn nữa ông ta còn bảo đảm, dặn dò Hồng Xà cứ yên tâm.

Ông ta đã bạc đãi hai mẹ con cô, cho nên gia sản sau này nhất định sẽ chia một phần lớn cho Hồng Xà.

Nói xong lại cẩn thận hỏi thăm mẹ của cô là ai?

Hồng Xà giận dỗi bắt ông ta suy nghĩ, vì thế trong đầu ông ta lập tức xuất hiện mười mấy đáp án...

Sau cảnh tượng cha con nhận nhau đầy cảm động, Đàn Gia đã tin tưởng không nghi ngờ gì về đứa con gái từ trên trời rơi xuống của mình. Theo thời gian dần trôi, tình cảm của ông ta dành cho Hồng Xà cũng càng lúc càng sâu đậm, đã nhanh chóng vượt qua những người thân khác của mình, thậm chí còn nảy sinh cảm giác cưng chiều vì cô ấy đã thua thiệt nhiều, cho dù Hồng Xà muốn hái sao trên trời ông ta cũng lập tức cho đàn em tìm một cây thang chọc trời.

Chờ thời gian vừa chín muồi, Hàn Băng lặng lẽ dùng mắt ra hiệu cho Hồng Xà...

“Cha, thật ra lần này chúng con đến đây còn có chuyện khác cần cha giúp đỡ.”

Hồng Xà lập tức lau khô nước mắt, nhu nhược nói với Đàn Gia.

Đàn Gia lập tức quan tâm dò hỏi: “Chuyện gì? Con gái ngoan cứ việc nói, ở thành phố Hắc Chiểu này không có chuyện gì mà cha làm không được cả.”

Hồng Xà nói: “Con muốn làm vợ của tổng sự trưởng sở hành chính.”

Đàn Gia ngây người ngơ ngác: “Chuyện này cha thật sự không làm được…”

Hồng Xà lập tức ai oán nhìn ông ta.

Đàn Gia cuống quít nói: “Đừng lo đừng lo, để cha nghĩ cách, đầu tiên phải làm bà vợ hiện tại của ông ta chết đã.”

Trong lòng Hồng Xà đã tính toán, gật đầu với Lục Tân.

Trong lòng Lục Tân tấm tắc khen hay, anh phát hiện Hồng Xà còn rất có kỹ xảo, ví dụ như trước khi đưa ra một yêu cầu với Đàn Gia thì sẽ nói ra một chuyện mà ông ta không làm được, để gia tăng cảm giác áy náy của ông ta, sau đó lại thuận theo đưa ra một yêu cầu khác, vậy thì khả năng đạt được mục đích sẽ lớn hơn nhiều. Không chỉ không khiến ông ta nghi ngờ với yêu cầu này, thậm chí còn có thể mượn chuyện này để gia tăng tình cảm...

Anh thầm nghĩ trong lòng, rồi bước lên một bước, cười nói: “Thật ra chúng tôi muốn nhờ ông giúp điều tra một việc.”

Đàn Gia liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, khẽ nhíu mày, quay đầu hỏi Hồng Xà: “Người kia là ai?”

Hồng Xà lập tức lắc người, xấu hổ nói: “Anh ấy là bạn trai con.”

Đàn Gia như hiểu ra, cẩn thận nhìn kỹ Lục Tân, rồi đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bích Hổ: “Vậy còn cậu ta...”

Hồng Xà nói: “Anh ấy là chồng của con.”

Bích Hổ nghe vậy lập tức cười đầy vui vẻ, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn Lục Tân bằng ánh mắt ai oán.

Lục Tân: “Hỏi chấm? Chấm hỏi ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận