Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 583: Cỗ máy giết người (2)

Ở hình ảnh cuối cùng mà vai chú hề truyền đến, các cô đã thấy đội trưởng sử dụng sức mạnh tinh thần cực mạnh để khống chế cô gái này.

Cũng đã nhìn thấy vai chú hề sử dụng năng lực khống chế để khống chế cô ta.

Có thể nói, nếu nhìn qua hình ảnh, đội trưởng tiểu đội gần như chiếm được ưu thế.

Nhưng sai lầm xuất hiện trong nháy mắt...

Có lẽ, nếu nhà thuật gia không lơ đãng rồi bị cô ta giết chết, vậy thì đội trường của họ đã giành được thắng lợi.

Cả đội đã bị diệt sạch, thế mà cô ta vẫn còn sống sót.

Cái cảm giác hoảng sợ càng lúc càng trở nên nặng nề làm cho lòng dạ Trần Tinh và Hạ Trùng có một cảm xúc khó chịu không thể nói thành lời.

“Chắc cô ta là người có năng lực hệ Con Rối!”

Lúc này, bác sĩ đứng bên cạnh cũng lập tức nói chen vào:

“Chỉ có hệ Con Rối, trong một tình huống nào đó người hệ Con Rối có thể đạt tốc độ nhanh giống như hệ Người Nhện, nhanh đến mức khiến người hệ Người Nhện khó có thể phòng tránh được.”

“Nhưng rõ ràng cô ta không chỉ là hệ Con Rối.”

“Có lẽ cô ta đã sử dụng một sức mạnh tinh thần mạnh mẽ nào đó để gia tăng và làm năng lực của mình càng trở nên biến đổi kỳ lạ hơn.”

Lời của bác sĩ nhanh chóng phá tan sự im lặng của Trần Tinh và Hạ Trùng, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Nếu là vậy…”

Ánh mắt Hạ Trùng sáng lên, nói: “Tôi có thể sử dụng sức mạnh đi xuyên qua cửa để cắt những sợi tơ máu của cô ta.”

Trần Tinh cũng gật đầu nói thêm: “Tôi cũng có thể khống chế được cô ta, nhưng tôi cần phải nhìn vào mắt cô ta, hơn nữa...”

“Tôi cần người khác tranh thủ thời gian trò chuyện giúp tôi!”

“Gần như không thể nào...”

Hạ Trùng buột miệng thốt ra, sau đó im lặng một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng... Đây là cơ hội duy nhất.”

“Có điều.”

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Lục Tân, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: “Anh ta, rốt cuộc anh ta là người thuộc hệ năng lực nào?”

Những hình ảnh vụn vặt giống như những con dao găm, từng chút từng chút đâm sâu vào trong đầu Lục Tân.

Đại não đau đớn giống như bị một con dao đè xuống rồi đâm phập vào.

Có điều, trong lúc hỗn loạn nhất, sau khi cảm giác đau khổ nhất đi qua, bắt đầu có một vài hình ảnh nho nhỏ lắng đọng lại.

Cảnh tượng này không biết là thật, hay chỉ là ảo giác của ký ức, nhưng nó cứ hiện lên bên trong đầu Lục Tân.

Anh nhìn thấy trong công viên rạng ngời ánh nắng, có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa, có một bé gái có mái tóc thật dài, nhưng lá gan đặc biệt nhỏ.

Cô bé quen trốn trong một góc nhỏ, lén nhìn trộm người khác.

Anh cũng nhìn thấy em gái, cô luôn ở cùng bé gái này, còn thấy một người không rõ dáng vẻ, ba người luôn ở cùng nhau, bởi vì các cô là ba người nhỏ tuổi nhất, lại mặc đồ giống nhau, cho nên rất nhiều người quen gọi ba cô bé là: “Ba bạn nhỏ.”

Anh nhìn thấy hình ảnh sau khi bé gái này lên chín, cô bé to gan đi lên tặng kẹo cho người khác.

Nhìn thấy hình ảnh cô bé thường xuyên bám hai tay nhỏ xinh lên lan can, lặng lẽ nhìn ra thế giới bên ngoài.

Sau đó, hình ảnh bỗng nhiên bị phủ một màu đỏ, từng cảnh tượng đáng sợ hiện lên, Lục Tân lập tức bừng tỉnh.

Lúc này anh nhìn thấy em gái đang đánh nhau với bé gái kia.

Trong không khí, hai váy trắng nho nhỏ lao vào nhau, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên xuất hiện từng vệt ảo ảnh.

Trong một tình huống nào đó, năng lực của hai cô rất giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn.

Tốc độ của các cô rất nhanh, thậm chí còn có năng lực phân giải cơ thể.

Có điều em gái không có loại tơ máu kỳ quái kia, tuy động tác của cô nhanh, nhưng lại không đột ngột và quái lạ giống như đối phương.

Hơn nữa em gái chỉ là cô bé ham chơi, cô không có được sự tàn nhẫn và dục vọng giết người mãnh liệt như bé gái kia.

Lúc này em gái đang bảo vệ anh, nhưng có thể nhìn thấy rõ em gái không muốn ra tay với cô ta.

“Vì sao lại không lên giúp đỡ?”

Đột nhiên Lục Tân cúi đầu, nhìn xuống cái bóng của mình.

Cái bóng vẫn là cái bóng bình thường, cho đến tận khi ánh mắt Lục Tân dừng trên người nó, thì nó mới hơi xuất hiện một chút thay đổi, giọng nói trống rỗng vang lên bên tai Lục Tân: “Ha ha, tao không muốn dính vô vũng nước đục này, đây là chuyện của bọn mày…”

Đột nhiên Lục Tân cảm thấy có một cơn giận và bực tức khó hiểu, nhưng anh lại không muốn hỏi thêm câu nào.

Anh ngẩng đầu, nhìn về bé gái ở giữa không trung kia.

“Bằng...”

Ngay khi bé gái và em gái đang đánh nhau, đột nhiên có một cột lửa dài như con rắn bay lên trời.

Bé gái bị ảnh hưởng, bị em gái bắt lấy, sau đó bị cô đè chặt xuống mặt đất.

Nhưng cơ thể của bé gái lại nhanh chóng tránh được, bỏ trốn khỏi sự khống chế của em gái, cơ thể giống như thoát ra khỏi lực hút của trái đất, treo lủng lẳng trên trời, một trên một dưới, ánh mắt hơi lạnh nhạt nhìn xuống dưới, ở đó có một viên đạn bắn đang bắn về phía cô ta.

“Này, nhìn xuống đây…”

Ở phía dưới, Hạ Trùng đang nắm chặt cây súng phun lửa, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Vừa rồi, chỉ trong vài giây trò chuyện ngắn ngủi, Hạ Trùng và Trần Tinh đã chia ra chạy về hai hướng ngược nhau.

Hạ Trùng vọt đến một cánh cửa gần đó, đập báng súng để phá khóa cửa, sau khi xác nhận cánh cửa này có thể mở ra thì cô ấy lập tức quay phắt người lại, bàn tay nắm chặt súng phun lửa, hung hăng bắn lên trời một ngọn lửa nóng rẫy lao nhanh về phía bé gái kia.

Tốc độ của bé gái tăng lên đến cực hạn, đương nhiên ngọn lửa không thể làm cô ta bị thương.

Nhưng có không ít tơ máu trên không trung đã bị Hạ Trùng đốt trụi, nó co lại, thậm chí đứt lìa.

Mà hành động của Hạ Trùng đã lập tức kích động bé gái bay lơ lửng trên trời kia, hoặc chính xác hơn là đầu của bé gái.

Cô ta quay phắt về phía Hạ Trùng.

Bàn tay cầm dao ăn cách đó mười mét của cô ta lúc này cũng nhắm ngay Hạ Trùng.

Bác sĩ ngồi xổm cạnh cửa, trong tay nắm chặt dao phẫu thuật.

Người đàn ông đeo cái mặt nạ búp bê hỏng mất một nửa đứng cách đó ba mét, xoa hai tay vào nhau.

Trần Tinh đã đến đứng đối diện với Hạ Trùng, con ngươi cô ta hơi đỏ lên.

Trong tay Bích Hổ cầm một cái bình xịt, canh giữ ở bên cạnh cô ta.

Có vẻ như trong vài phút trò chuyện ngắn ngủi, họ đã định ra được một kế hoạch.

Mà bước đầu của kế hoạch này, đó là chọc giận bé gái trước kia.

Dường như bước đầu tiên đã thành công, bé gái bị chọc giận, ít nhất sự chú ý của cô ta đã tập trung lên người Hạ Trùng.

Nhưng bước thứ hai, lại không giống như những gì họ nghĩ.

Bé gái không bắt đầu tấn công Hạ Trùng, mà lại bay ngược lên trời.

Cơ thể của cô ta càng chia ra xa hơn, lúc này tay chân và cơ thể đều đã kéo dãn ra một khoảng cách cực xa.

Cô ta dùng ánh mắt rét lạnh nhìn Hạ Trùng, đầu hơi ngửa ra sau, giống như đang ngậm cái gì đó.

Bác sĩ nhìn động tác của cô ta, đột nhiên nhớ ra điều gì, cầm một nắm lá cây ném lên trên trời.

“Vèo…”

Có vài phiến lá lặng lẽ chia cắt thành hai phần.

“Không xong rồi...”

Nét mặt bác sĩ trở nên cau có, kêu to lên, gào lớn với Hạ Trùng: “Chạy mau!”

Khi Lục Tân mới vừa ngẩng đầu nhìn về phía bé gái kia, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh nhìn thấy xung quanh đã giăng kín từng sợi tơ mảnh đến gần như vô hình.

Khác với những sợi tơ máu đỏ đó là những sợi tơ này không thể nhìn thấy rõ được.

Hơn nữa mỗi sợi đều được kéo căng hết sức, sắc bén giống như con dao ăn trong tay cô ta.

Vì thế Lục Tân bỗng nhiên hiểu rõ.

Trong quá trình chiến đấu với em gái, bé gái này đã bày ra một đường rồi một đường sợi tơ ở trong khu vực này, những sợi tơ đan xen ngang dọc nhau.

Những người ở đây, cho dù là anh hay là Trần Tinh, Bích Hổ, Hạ Trùng, bác sĩ...

Mọi người đều bị những sợi tơ này bao vây bên trong.

Hơn nữa tất cả sợi tơ đã được căng thật cứng, chỉ còn thiếu một chút bước cuối cùng là…

Đầu của bé gái bay lơ lửng trên trời, trong miệng ngậm một sợi tơ, hơn nữa còn ra sức giật mạnh về phía sau.

Ngay khi cô ta nhả sợi tơ ra, cả cái võng to vô hình đều sẽ lập tức co lại, đến lúc đó…

… Tất cả mọi người sẽ biến thành những cục thịt nằm trên đất.

… Bé gái này chính là một cỗ máy giết người có hiệu suất cực cao, cực chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận