Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1118: Đây chính là sức mạnh của nhà nước (1)

Cầm giấy chứng nhận của Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, tố cáo người khác thuê phòng trái phép thì có hiệu quả gì?

Hiệu quả rất ngoạn mục.

Hai nhân viên cảnh sát lập tức cầm bộ đàm báo cáo cho Sở cảnh vệ, yêu cầu lực lượng cảnh sát hỗ trợ thêm, sau đó trên mặt đồng thời lộ ra vẻ kiên quyết đối mặt với quyết định sinh tử, cựu cảnh sát cầm súng lục, tân cảnh sát cầm gậy cảnh sát, nhanh chóng chạy về phía khách sạn với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, mà trong quá trình họ vọt đến khách sạn cách mấy trăm mét, tiếng còi báo động đã vang lên khắp nơi...

Đây là toàn bộ hệ thống lực lượng cảnh sát Thành phố vệ tinh 2 đã được huy động, toàn bộ cảnh sát viên lân cận lập tức chạy tới hỗ trợ.

Cảnh sát vũ trang đã chuẩn bị hoàn tất, bất cứ lúc nào đều có thể phong tỏa các con phố xung quanh.

Sở trưởng Sở cảnh vệ 2 đích thân trấn giữ, chuẩn bị chỉ huy tiền tuyến, tên mã nhiệm vụ là: Thuê phòng trái phép

"Động tĩnh hình như có hơi lớn..."

Nghe tiếng còi báo động của xe cảnh sát từ xa đến gần, đám người Lục Tân đang nấp bên cạnh cũng có chút bối rối.

Bản thân không muốn làm to chuyện như vậy, chỉ là tìm phương án giải quyết thích hợp nhất theo lẽ thường thôi...

Không phải mọi thứ rất rõ ràng sao?

Yêu một người cần có lý do, vậy thì mấu chốt của câu hỏi đương nhiên là hỏi cô gái rằng, tại sao yêu cậu ta?

Thêm vào đó, những gì Tiểu Mạnh nói là đúng, họ đã vào khách sạn rồi.

Cô ấy nói với Tiểu Mạnh rằng kiếm được việc làm thì sẽ kết hôn, vậy nghĩa là vẫn chưa kết hôn?

Vì vậy, tiện tay tố cáo, đồng thời đưa đến Sở cảnh vệ để tra hỏi, không hợp lý sao?

Ngược lại, Phó tổng giám đốc Tiêu cùng nhóm bạn của anh ta đã hoàn toàn bị dọa sợ, trước đó đã hợp tác mấy ngày, bọn họ còn mơ hồ có cảm giác anh Lục thầy bắt ma này, hình như cũng là một người bình thường, ngoài gan lớn, còn mang theo súng bên người, hơn nữa còn dám nổ súng ra, những thứ khác đều rất bình thường, nhưng bây giờ, đột nhiên lại thấy được mặt đáng sợ khác của anh...

Tiện tay tố cáo đã thành ra một chiến trận lớn như vậy?

Ngay cả Tiểu Mạnh lúc đầu cũng có chút lo lắng, nghĩ như vậy có phải có hơi quá không?

Khi xe cảnh sát đến, Trần Vi vừa mới dìu Tào Diệp vào phòng.

Vốn dĩ trải qua chuyện như vậy, đổi lại là ai khác cũng sẽ không có tâm trạng, nhưng Tào Diệp lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục...

Thậm chí còn hào phóng bày tỏ sẵn sàng bồi thường đồ trang trí thủy tinh bị vỡ trong khách sạn mà không cần gọi cảnh sát.

Trần Vi vừa lo lắng cho cậu ta, vừa không thể làm trái ý muốn của cậu ta, cũng chỉ đành trả tiền và dìu cậu ta vào trong khách sạn.

"Thật là quá đáng..."

Trần Vi vừa giúp cậu ta bôi thuốc, vừa đau lòng hốc mắt đỏ hoe, nhỏ giọng mắng: "Trương Vệ Vũ điên rồi, ra tay nặng như vậy."

Tào Diệp ngồi hơi ngửa đầu ra để ngăn máu mũi chảy ra, khẽ đảo mắt nhìn vào trong cổ áo Trần Vi đang dựa vào bên cạnh mình, trong mắt dường như lóe lên vẻ hận thù ảm đạm, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Em thật sự rất tức giận sao?"

Trần Vi tức giận nói: "Anh ta đánh anh thành ra thế này, em đương nhiên là tức giận rồi."

Tào Diệp cười khẩy, cố ý nói: "Nhưng cậu ta dường như rất quen thuộc với em, anh nhớ là trước kia hai người thường đi chung với nhau..."

"Đó là chuyện lúc nhỏ được chưa?"

Trần Vi mím khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Đến anh cũng không tin em?"

"Ha ha, tin, tin..."

Tào Diệp cười chiếu lệ, bàn tay chậm rãi vòng qua eo Trần Vi, thì thào nói: "Anh đương nhiên là tin em rồi, nhưng mà, miệng em ngày ngày gọi tên anh bảo yêu anh, chỉ yêu mình anh, kết quả lại luôn có loại người kỳ lạ tìm tới, lại là cái gã con nhà giàu đáng ghét đó, lại không biết từ đâu chui ra... cái thứ chó má, bây giờ anh thực sự cảm thấy không an tâm chút nào..."

"Em lại bảo anh nên tin em thế nào đây?"

Vừa nói, vừa kéo Trần Vi đến trước mặt mình, mũi ngửi hương thơm.

Mặt Trần Vi đều đã hơi đỏ lên, hiểu cậu ta muốn làm gì, khẽ cúi đầu, nói: "Sau khi kết hôn không được sao?"

"Kết hôn chẳng qua chỉ là hình thức, nếu thật sự thích anh, em còn quan tâm đến những điều này sao?"

Tào Diệp thì thào: "Hay là em chỉ nói ngoài miệng thôi?"

Trần Vi có chút khó xử, lại không biết nên nói gì.

Tào Diệp hít sâu một hơi, đột nhiên ôm lấy cô, đè người lên.

Trần Vi bất chợt muốn thoát ra, nhưng Tào Diệp "a" lên một tiếng, dường như là chạm vào vết thương của cậu ta, nhất thời không dám nhúc nhích.

Tào Diệp cười khẩy hai tiếng, nhìn xuống Trần Vi đang nhắm chặt mắt, hơi run rẩy, trong mắt chợt lóe vẻ tàn bạn.

Miệng nói thầm, như thể tuyên bố: "Mẹ kiếp, vẫn là tao có được cô ấy..."

...

Khách sạn im lặng, yên tĩnh đến tuyệt vọng, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, sắp bao trùm toàn bộ thành phố và một số người nào đó.

Nhưng cũng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân khẩn trương.

"Mở cửa!"

"Cảnh sát kiểm tra phòng!"

Tiếng hét lớn uy nghiêm vang ở bên ngoài cửa.

"Hú, hú, hú..."

Ngay lập tức, tiếng chuông báo động từ các hướng truyền tới, vô số cảnh sát chặn kín cửa trước và cửa sau, tay cầm súng, dàn trận chờ đợi.

"Ối đệch..."

Động tĩnh xảy đến bất ngờ khiến cả khách sạn bỗng chốc rơi vào hoảng loạn, trên hành lang yên tĩnh vang lên không ít tiếng la hét, tiếng vội vàng mặc quần áo vào, tiếng nhảy xuống giường, tiếng hỏi quần ở đâu và tiếng hỏi nhảy từ lầu bốn xuống có chết không.

Giống như một viên đá ném vào khu rừng yên tĩnh, kinh động đến đôi chim cư trú bất hợp pháp...

"Ối trời..."

Đám người nhìn lén cách đó không xa sửng sốt: "Nhiều như vậy sao?"

Vốn chỉ muốn tố cáo cặp đôi đó thôi mà...

Đặc biệt, họ thậm chí còn nhìn thấy bóng một người đàn ông chỉ mặc quần lót bất ngờ chui ra từ một trong những cửa sổ của khách sạn, bay ra khỏi cửa sổ một cách mạnh mẽ và dị thường, bám vào ống sưởi bên tường trèo lên mái nhà, leo lên “vèo vèo”.

Chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên nóc nhà và biến mất ngay lập tức.

Đám người kinh ngạc, nhãn cầu sắp rớt ra ngoài.

"Bây giờ làm chuyện như thế này cũng cần phải bay qua mái hiên sao?"

Người ngờ vực nhất là Lục Tân: "Người đàn ông mặc quần lót chạy trốn, nhìn bóng lưng sao lại giống Bích Hổ như vậy?"

Không đúng, hẳn là mình nhìn nhầm?

Bích Hổ đâu có sống ở Thành phố vệ tinh 2...

Hơn nữa, Bích Hổ dường như có một số đặc quyền nào đó, hẳn sẽ không sợ bị phát hiện, trừ khi anh ta sợ bị chồng của người ta phát hiện?

Ngay sau đó, họ nhìn thấy Trần Vi và Tào Diệp bị đưa ra ngoài, nhân tiện còn bắt thêm một vài người khác nữa, tất cả đều cúi gầm mặt, bị trói ngược hai tay, xếp hàng từng người một đi vào xe cảnh sát, rất nhiều người trong số họ còn cố gắng giải thích: "Chúng tôi thực sự hợp pháp mà..."

Cảnh sát viên nghiêm nghị khiển trách: "Về sở nói, các người chạy cái gì?"

"Đi thôi!"

Nhìn thấy Trần Vi và Tào Diệp đều bị đưa đi, Lục Tân cũng yên tâm, đứng dậy.

Những người khác đều hơi kinh ngạc: "Đi đâu vậy?"

Lục Tân cười nói: "Đương nhiên là đến Sở cảnh vệ xem bọn họ nói thế nào rồi..."

Giờ phút này anh rất tự nhiên, muốn hỏi gì dùng lực lượng chính phủ đỡ tốn hơi sức, ngay từ đầu Trần Tinh cũng đã nói với mình, có vấn đề gì thì cố gắng liên hệ với cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận