Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 664: Em bé và gia đình

Bước vào tòa nhà thông qua lối vào chính, Lục Tân lập tức có cảm giác quá lớn, quá im lặng.

Tòa nhà nhỏ này vừa đi vào đã thấy đại sảnh trống rỗng, cầu thang xoắn ốc nối lầu một lên lầu ba, mỗi bên có một dãy phòng, lúc này cửa đã đóng gần hết.

Vì tòa nhà nhỏ này ở thật sâu trong sân, xung quanh mọc nhiều cỏ dại, âm thanh của thế giới bên ngoài không lọt vào được, trong tòa nhà cũng không có âm thanh nên có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Đi lên lầu theo cầu thang xoắn ốc, tiếng giày bệt của Lục Tân dường như là âm thanh duy nhất trong lúc này.

Anh nhìn thấy hết các căn phòng ở đây, hầu hết các cửa đều đóng kín, nhưng thỉnh thoảng sẽ có nhân viên ngó đầu ra xem. Vách tường hai bên gần như không có đồ vật trang trí nào, chỉ có những bức tường trần, chợt nhìn như một ngôi nhà thô.

Đi lên cầu thang tầng 3 là cửa kính cảm ứng tự động.

Cửa kính này, ngăn cách toàn bộ tầng ba với phần còn lại, ăn sâu vào tường ...

Không biết bên trong vách tường nơi mắt thường không thể thấy, có một tấm thủy tinh như vậy hay không?

"Đây là "nhà" của cô bé?”

Lục Tân nghĩ thầm, không biết nên đánh giá như thế nào.

Lần trước đến đây, cô bé đã đổi chỗ hai lần. Lần thứ nhất là tầng cao nhất của khách sạn Đông Hải, nhưng để tiện cho cô bé đi lại, sau này lại chuyển sang một khách sạn khác, đồng dạng cũng chỉ sắp xếp tạm thời.

Nơi bình thường cô bé sống anh chưa tới bao giờ, không ngờ lại ở đây.

Quạnh quẽ, im lặng, trống trải.

Đây là thứ duy nhất Lục Tân cảm nhận được, không tốt bằng căn nhà chật hẹp nhưng ấm áp náo nhiệt của bản thân mình.

Xuyên qua cửa kính, Lục Tân đi đến cánh cửa trên lầu ba đối diện với cầu thang.

Bên cạnh cửa, có hai ba người mặc bộ quần áo bảo hộ nặng nề.

Nhìn không rõ mặt, chỉ có thể thấy quần áo bảo hộ của họ không phải là màu trắng phổ biến ở Thanh Cảng, cũng không phải màu đen dày đặc như thành phố trung tâm, mà giống màu be đặc biệt có chút ấm áp.

Trong đó có một nhân viên còn gắn một con chuột MIckey to đùng trên người, nhe răng cười nhìn rất hài hước.

"Đơn binh, cảm ơn anh."

Một nhân viên tiểu đội phụng sự đi đến bắt tay với Lục Tân, nghe giọng nói có vẻ là phụ nữ.

"Không có gì không có gì..."

Lục Tân vội vàng nói, nhỏ giọng hỏi: "Em ấy bị sao vậy?"

"Vấn đề gì?"

Đối phương giật mình, lắc đầu nói: "Cô bé làm gì có chuyện gì, chỉ là em ấy..."

Dừng một chút, người nọ giống như đang cân nhắc phải nói như thế nào, sau đó mới nói: "Cô bé hơi cô đơn."

"Được rồi!"

Lục Tân trả lời. Từ lời của nhân viên phụng sự có thể nghe thấy đối phương đang hơi bị bất mãn.

Đo là do bản thân mình đến hỏi cô bé có vấn đề gì, chọc cho người nọ không vui.

Có vẻ nhân viên trong tiểu đội phụng sự đều có quan hệ rất tốt với cô bé.

Họ rất để ý đến việc liệu những người khác có xem có bé là người bệnh hay không, kể cả chính bản thân họ.

"Bây giờ tôi đi vào được không?"

Lục Tân chỉ chỉ cửa phòng.

Nhân viên bên tiểu đội phụng sự hơi do dự, sau đó gật đầu giúp Lục Tân mở cửa.

Lục Tân mỉm cười, định bước vào nhưng đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn thấy bên cạnh mình có một cái bóng trắng nho nhỏ, vượt qua mình chạy vào trong phòng, nhẹ nhàng leo dọc theo bức tường lên trần nhà, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, vọt tới chùm đèn pha lê treo trên phòng, tạo ra từng cơn rung lắc.

"Em gái..."

Ánh mắt Lục Tân hơi thẳng lại.

"Anh ơi anh ơi..."

Âm thanh của đôi giày cao gót giòn giã trên nền gạch lát đá cẩm thạch vang lên, mẹ anh cầm túi đeo vai chậm rãi đi tới.

Vẻ mặt của Lục Tân càng thêm bối rối.

Ngay sau đó, Lục Tân cảm thấy sau lưng có một cảm giác rất nặng nề và áp lực.

Đó là do cha của anh xuất hiện phía sau anh, từ trên đỉnh đầu nhìn về phía trước, cười một tiếng "he he".

Tại sao tất cả bọn họ đều xuất hiện?

Lục Tân cảm thấy rất bất ngờ. Lúc ở bên ngoài, người nhà của anh rất ít khi xuất hiện trừ khi anh tìm bọn họ giúp đỡ, nhất là cha mẹ anh, nếu bản thân không cần sự giúp đỡ thì họ cũng lười xuất hiện.

Sau khi sững sờ một lúc, anh nhìn về phía cánh cửa đang mở.

Không biết từ bao giờ, cô bé từ mặc quần dài áo dài chuyển sang một bộ váy nước ngoài nặng nề, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ cáo nhỏ, chiếc ô trên tay đã xòe ra, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng lúc này, cô bé cũng giật mình nhìn về phía Lục Tân.

Sau khi nhìn một lúc, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà rồi nhìn ra phía sau.

Bởi vì lúc này mẹ của anh đã vào trong phòng, mang theo một cái túi nhỏ, chậm rãi xoay người .

Nhìn thấy những khối nhỏ nằm rải rác trên đất, bà lắc đầu nhè nhẹ.

Nhìn ti vi đang phát những chương trình quảng cáo im lặng, bà thở dài.

Bà chỉ dừng lại khi nhìn thấy bức tranh xếp hình Lego duy nhất được dựng trên tường, mơ hồ tạo dáng như một người đàn ông.

Xem xét tường tận một lúc lâu, bà gật đầu.

Tầm mắt của cô bé vẫn dõi theo bà, vẻ mặt có chút hoang mang.

"Tại sao lại không đi vào?"

Nhân viên tiểu đội phụng sự thấy Lục Tân sững sờ đứng trước cửa, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh xem, đứa bé ngốc này tưởng anh đến đón con bé đi chơi nên đã thay xong quần áo hết rồi. Anh nhớ lựa lời cẩn thận giải thích cho cô bé..."

Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, điềm nhiên bước vào.

Anh không muốn nói cho thành viên bên tiểu đội phụng sự biết gia đình anh đã xuất hiện.

Nhân viên tiểu đội phụng sự chắc chắn có trách nhiệm bảo vệ cô bé, nếu không sẽ không chọn từ một đám người một người phụ nữ cao to khỏe mạnh có vẻ khỏe hơn một con tắc kè gầy guộc như vậy.

Nếu biết người nhà của mình đều đang quan sát cô bé, Lục Tân không nghi ngờ mình sẽ bị bọn họ quăng ngã, sau đó phát ra cảnh báo cấp một.

"Xin chào..."

Khi bước vào phòng, Lục Tân vẫn chú ý đến người nhà của mình, nhẹ nhàng vươn tay về phía cô bé để nhằm đánh lạc hướng, đồng thời trừng mắt nhìn em gái mình, ám chỉ cô không nên ở đây, thông qua đó cho cha mẹ thấy hai người cũng nên rời khỏi đây.

Nhưng cô bé không bắt tay với anh.

Lúc này, cô bé lặng lẽ đứng trong căn phòng trống trải, im lặng một lúc.

Không biết cô bé đang ngẩn người hay đang suy nghĩ cái gì đó trong đầu.

Không xác định được cô bé có thấy gì hay không, chỉ thấy cô bé hơi nhíu mày và ánh mắt có chút trống rỗng.

Lúc này, mẹ và em gái của Lục Tân đi lại chỗ anh, một nhà đứng cạnh nhau.

Lục Tân đứng chính giữa bỗng nhiên hoảng sợ, sẽ không đánh nhau chứ?

Khi ý nghĩ này vụt lên trong đầu, cô bé đột nhiên di chuyển.

Cô bé đột nhiên cởi bỏ mặt nạ trên mặt, sau đó, chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào....

Nhất thời Lục Tân có hơi kinh ngạc, nhìn nụ cười kia, nhất thời ngẩn ra.

Dường như người nhà của anh cũng vì nụ cười này mà ngớ người.

"Không tồi đó chứ..."

Nhìn nụ cười của cô bé, một lát sau mẹ của anh cười gật đầu về hướng cô bé.

Sau đó bà quay đầu nhìn Lục Tân, nói: "Tuy rằng hơi ngốc nhưng cũng có điểm hữu dụng.”

"Nếu có cô bé đó hỗ trợ, công việc của con sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Điều này..."'

Bây giờ Lục Tân mới nhận ra mẹ của anh đang thay mình tìm tay sai?

... Nhưng vốn cô bé cũng đã có tay đấm số 1 Thanh Cảng.

"Anh ơi, anh đưa bạn ấy về nhà đi..."

Em gái đứng bên cạnh cầm góc áo của Lục Tân, năn nỉ nói: "Bạn ấy đáng yêu lắm, hơn nữa nhìn cũng hơi ngốc."

"Chúng ta đưa bạn ấy về nhà, sau đó bắt nạt bạn ấy?"

"Bạn ấy sẽ khóc chứ...."

"Khóc nhất định sẽ rất vui..."

Lục Tân bịt miệng em gái, không cho cô nói thêm gì nữa.

Cô bé đứng đối diện bày ra vẻ mặt khó hiểu, hơi nghiêng đầu sang một bên quan sát động tác của Lục Tân.

"Anh đang làm gì vậy?"

Nhân viên tiểu đội phụng sự đứng sau hiển nhiên đang khẩn trương, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì..."

Lục Tân vội vàng trả lời, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ em gái nghe lời, hơi xoay người nhìn người nhà rời đi.

Khi trong phòng chỉ còn lại chính mình và cô bé, còn có nhân viên tiểu đội phụng sự đứng ở cửa, Lục Tân thở dài một hơi. Sau đó anh xoay người gật đầu với người sau, rồi đi về phía cô bé.

Anh nhẹ nhàng cầm chiếc ô trên tay cô bé, cười nói: "Hôm nay không đi chơi, anh tình cờ có việc gần đây nên muốn gặp em một lát."

Cô bé im lặng một lúc, trên mặt vẫn nở nụ cười, bỗng nhiên bước vài bước đến bức tường.

Trên tường treo một bộ đồ chơi Lego nhỏ ghép lại với nhau, những khối nhựa có màu sắc khác nhau, mơ hồ ghép lại với nhau tạo thành hình dáng của một người đàn ông, bên ngoài được đóng bởi một khung gỗ tinh xảo, mặt ngoài còn có một lớp kính.

"Đây là.."

Lục Tân tò mò, đánh giá bức tranh khác lạ này.

Phía sau anh, thành viên tiểu đội phụng sự khẩn trương nhìn Lục Tân, ánh mắt mong chờ dưới kính phòng hộ.

"Ghép lại không dễ nhìn mấy..."

Lục Tân nhìn chằm chằm một lúc rồi đánh giá: "Nếu có cái ống điếu nữa thì tốt rồi, giống như lão thuyền trưởng."

Nhân viên tiểu đội phụng sự thở dài một hơi, ra ngoài đóng cửa lại.

Cô bé như hiểu ra gì đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt Lục Tân một cách nghiêm túc, đôi mắt bỗng nhiên cong thành một cái lưỡi liềm.

"Hôm nay anh bận lắm, anh còn một số việc phải làm nữa, hôm nay anh chỉ có thể xem ti vi với em được thôi, nhưng anh khẳng định không thể ở nơi này."

Lục Tân quen thuộc đi đến ghế sô pha, ngồi xuống.

Anh lấy điều khiển từ xa bấm vài cái, tìm được một kênh đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ, sau đó bật âm thanh to lên.

Tiếng soạt soạt của quần áo vang lên bên cạnh, cô bé ngồi cạnh anh, quay đầu nhìn anh.

"Đừng nhìn anh nữa...:

Lục Tân bị cô bé nhìn đến ngượng ngùng, chỉ vào ti vi nói: "Em nhìn xem khỉ dễ nhìn không này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận