Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1226: Cuộc hội ngộ nhiệt tình của bạn bè (1)

“Ở chỗ này vậy mà vẫn có thể gặp người quen?”

Lục Tân có chút ngạc nhiên và bối rối bất thình lình, cảm giác đè nén nhất thời lúc nãy hiện tại cũng đã tan thành mây khói.

Ở chỗ này mà lại có thể chạm mặt người của câu lạc bộ, quả thực làm cho anh có hơi bất ngờ.

Có điều rất nhanh sau đó anh đã nghĩ ra, từ rất lâu trước đó lúc anh gặp mặt đám người Hạ Trùng, Lục Tân cũng đã được nghe nhóm bộ đội Phụ Linh báo cáo với cô ấy, biết được sau khi quân đoàn địa ngục được điều động ra, thành phố Hỏa Chủng vốn vô cùng hỗn loạn cũng đã trở nên yên ổn hơn, dựa theo những phân tích của bộ đôi Phụ Linh, có rất nhiều người ở những khu vực xôn xao trong thành phố đều không hiểu sao mà biến mất, chẳng lẽ chính là vào thời điểm đó mà bị đưa vào giấc mộng của Thần sao?

Chẳng qua vẫn có điều Lục Tân không hiểu cho lắm, nếu như đúng là từ thời điểm đó, vậy thời gian bọn họ đi vào đây hẳn là đã rất lâu rồi.

Tại sao hiện tại bọn họ còn vui sướng đến thế?

Vừa rồi chính bản thân anh cũng suýt nữa đã bị sức mạnh của cơn ác mộng này nuốt chửng rồi đấy…

Ôm nghi vấn như thế trong lòng, anh không nhịn được mà nhìn về phía Nhị Hào một cái, lại chỉ thấy dáng vẻ tẻ nhạt vô vị, không hứng thú của Nhị Hào.

Rơi vào suy tư trong hồi lâu, Lục Tân không kịp thời nhận biết ám hiệu của bọn họ, thế nhưng đứng ở trong đám đông ấy, có một người mập mạp bỗng đứng lên, hưng phấn khoát tay với Lục Tân: “Ai nha, anh, anh nhìn bên này nhìn bên này, thì ra anh cũng ở nơi này sao?”

“Thật trùng hợp…”

Người đó vừa hét to vừa muốn chạy qua phía Lục Tân trên cầu kia, trong lúc nhất thời không nhận thức được hoàn cảnh của bản thân.

Anh ta lập tức hô to: “Anh, anh ơi cứu mạng, kéo em lên với anh ơi…”

Lục Tân đè sự ngạc nhiên ở trong lòng xuống, quay đầu nhìn về phía Nhị Hào một cái.

Nhị Hào hiểu ý của Lục Tân, đồng thời cũng không từ chối, chẳng qua chỉ thở dài một hơi.

Trên người có cậu ta dường như có sức mạnh tinh thần mơ hồ xuất hiện một cách chập chờn, mười năm phút sau, Lục Tân nhìn thấy trên chiếc bè phía dưới con sông kia, ba bóng người bỗng nhiên biến mất, thực sự là biến mất ngay trước mắt anh, bỗng nhiên xuất hiện sự dao động sức mạnh tinh thần cực lớn, sau đó là ba bóng người thật lớn đang rơi xuống thật nhanh, đặt mông lên trên mặt đất, trong đó hai người, bàn tay còn đang nắm lấy hư không, làm ra động tác chèo thuyền cật lực.

“Hửm?”

Sau khi hoa mắt chóng mặt một thời gian, bọn họ mới phát hiện bản thân đã có mặt ở trên cầu, vẻ mặt cũng trở nên bối rối một chút.

Bọn họ dò xét mà nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, vỗ vỗ một cái lên mặt đất bên cạnh, sau đó mới chậm rãi đứng lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ…

“Anh, không ngờ có thể gặp được anh ở đây…”

Người mập mạp là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta nhiệt tình chào hỏi với Lục Tân, trên khuôn mặt thậm chí còn có chút kích động.

“Anh, anh đặc biệt tới đây đón em về sao?”

“Chuyện này…”

Lục Tân không biết phải giải thích chuyện mình ở chỗ này như thế nào, cho nên cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào.

Thuận thế nhìn về phía hai người còn lại đang đứng một bên, lộ ra vẻ mặt nghi vấn.

“Xin chào xin chào, không ngờ ở đây lại còn gặp được người của mình…”

Hai người gầy tong teo trên chiếc bè trước đó cũng nhiệt tình đưa tay ra với Lục Tân: “Người anh em, phải xưng hô với cậu thế nào đây?”

“Toàn Gia Phúc…”

Lục Tân cũng đưa tay ra bắt tay với người đố một cái, anh chần chừ nói: “Mọi người là…”

“Đều là người mình cả đấy anh ơi…”

Không đợi mấy người kia trả lời, tên mập mạo đứng phía sau, hay phải gọi là Cú Đêm đã kích động mà giới thiệu với Lục Tân: “Anh, người này là Cửu Đầu Xà, còn người này thì rất lợi hại đấy nhé, anh ta chính là người mà không giết Dracula thì không mang họ Vương trong nhóm bọn em đấy…”

“Chúng ta có thể gặp được nhau ở chốn này, thật sự là có duyên phận đấy.”

“Chuyện này cũng không thể nói là duyên phận chứ?”

Lục Tân mơ hồ nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Lại nhìn cái người gầy tong teo kia một cái, anh mới bừng tỉnh ra, thì ra cái người kiêu ngạo này lại giỏi như thế…

Thời điểm anh đánh giá cái người gầy gò ốm nhom kia, thì đấy đằng sau người còn có một người có cái đầu mang hình dạng chính cái đầu rắn, trông càng giống với một quái vật tinh thần nào đó hơn là một con người nhiều đầu, cả hai người đó đều đang quan sát anh, còn có Hạ Trùng ở đằng sau anh, cùng với Nhị Hào đang ngồi ở bên cạnh lan can của cầu lớn nữa, trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng là ẩn chứa rất nhiều tò mò, tên gầy tong teo trước mặt đây, hay phải gọi là lão Vương, là người đầu tiên tò mò đặt câu hỏi:

“Người anh em này cũng là người trong câu lạc bộ sao?”

“Còn người đang cầm vũ khí nằm dưới đất kia là ai?”

“Là người trong nhóm bạn đồng hành của tôi, còn người kia, là… người thân của tôi.”

Lục Tân thuận miệng trả lời, ánh mắt vẫn đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới.

Mấy người kia nhất thời mang thiện ý mà đưa tay ra với Nhị Hào, mặt đầy nhiệt tình: “Xin chào, xin chào…”

Nhị Hào có chút bất lực mà nhìn Lục Tân một cái, sau đó cũng từ từ đưa tay nắm lấy bàn tay của bọn họ một chút.

Đón lấy ánh mắt bất lực của Nhị Hào, Lục Tân cũng thật sự không biết phải làm sao.

Anh rất muốn giải thích với bọn họ một chút, mặc dù anh cũng ở trong cùng một câu lạc bộ với bọn họ, thực sự không được xem là cùng một loại người.

Có điều sau khi anh suy nghĩ một chút, thế là trực tiếp bỏ qua điểm chính, có chút tò mò mà nhìn bọn họ:

“Mấy người, làm sao mà lại…”

“Hầy, đều là những người thành phố Hỏa Chủng không quản đến nữa.”

Lão Vương đầy người là hình xăm dữ tợn vuốt tóc một cách giận dữ, nói: “Ban đầu tôi còn đứng chửi nhau với khu vực phía Tây của thành phố Hỏa Chủng, vẫn chưa kịp phân thắng bại đâu, không ngờ bọn họ lại rút lui, từng xe lại từng xe đi về phía thành phố bên này, tôi bèn theo bọn họ đi tới đây, vừa mới tới thành phố Hỏa Chủng, thật sự không ngờ người ở đây đều ngủ hết cả rồi, tôi suy nghĩ, muốn mượn cơ hội này mà kiếm chút tiền. kết quả…”

“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà đi vào đây rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận