Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 935: Ánh mắt người bù nhìn (1)

Chỉ là một động tác đứng dậy nhẹ nhàng, thế mà lại có thể kéo ra được một ảo ảnh thật dài.

Không có ai thấy được động tác của Black Jack.

Chỉ nhìn thấy anh ta đứng dậy khỏi ghế ngồi sau đó cả người lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi, rồi đến khi anh ta hoàn toàn đứng thẳng lưng thì anh ta đã đứng trước mặt thư ký trưởng Thẩm, đang vươn tay về phía cô ta.

Ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái anh ta bóp mặt thư kí trưởng Thẩm, sau đó từ từ siết lại.

Cả người thư kí trưởng Thẩm cao khoảng một mét sáu một mét bảy, cả người thon gầy, nhưng ít nhất thì cũng phải hơn năm sáu mươi ký.

Thế mà bị anh ta bóp mặt rồi từ từ nhấc lên, đôi giầy da dần cách khỏi mặt đất, giống như cá rời khỏi nước.

“Rầm...”

Cùng lúc đó, mọi người xung quanh lập tức sợ hãi, cảnh vệ cầm súng đồng loạt giơ súng lên nhắm thẳng vào Black Jack.

“Ha ha...”

Đứng trước ít nhất mấy chục khẩu súng nhắm thẳng vào mình, hai người Phương Phiến và Hồng Đào liếc nhìn nhau một cái, rồi cùng cười khẩy.

Rồi sau đó, hai người họ một trái một phải đồng loạt chia ra hai phía, dáng người Phương Phiến linh hoạt không giống hình người, co đầu lại như muốn rúc vào trong bụng, diện tích cơ thể đột nhiên co lại, “Vèo” một tiếng đã lao vào trong đám người, vươn tay ra.

Cô ta nắm được cánh tay của một cảnh vệ, những chuyện kỳ lạ đã bắt đầu xảy ra.

Cơ thể của cảnh vệ bị cô ta bắt lấy cánh tay lập tức xuất hiện run rẩy bất thường, một cánh tay khác giống như bị điện giật đột ngột vươn ra bắt lấy bả vai của cảnh vệ đứng bên cạnh, mà gã cảnh vệ kia lại không còn cách nào khác cánh tay lập tức vung ra ngoài, rồi chộp được cổ người phía sau, cứ một người tiếp một người, động tác cứ liên tục kéo dài và mở rộng ra.

Tất cả cảnh vệ đều tiếp xúc vào tay hoặc chân của người kế bên.

Bên mặt họ đồng loạt lộ ra vẻ đau đớn, sợ hãi, giống như là chạm phải dòng điện cao thế, không thể buông ra được.

Phương Phiến nhìn vẻ mặt hoảng sợ trên mặt họ, cô ta nở một nụ cười hài lòng khinh miệt, hơi cử động bàn tay nắm đầu một cảnh vệ, tên cảnh vệ đó lập tức chập chạp quay người, súng cầm trong tay giơ lên chỉ vào đồng nghiệp của mình.

Phương Phiến cười “xùy” một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh.

Sau đó cô ta giơ một tay khác lên tạo thành hình khẩu súng, bắn “Bằng

vào trong huyệt Thái Dương của mình.

“Bằng bằng bằng bằng...”

Ngay sau đó, súng trong tay tất cả cảnh vệ đồng loạt khai hỏa, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập khắp xoang mũi.

Tất cả cảnh vệ đồng loạt ngã xuống, máu tươi tuôn ra xối xả, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ và khó tin.

Mười mấy cảnh vệ được trang bị vũ khí đầy đủ đã đồng loạt tử vong.

Còn Hồng Đào thì lại ngồi xuống trên đùi của sở trưởng tổng sở hành chính ở phía đối diện bàn dài.

Cô ta nhẹ quay đầu lại, đôi môi đỏ như bôi máu tươi từ từ mở ra, hàm răng cắn lên cổ họng của sở trưởng tổng sở hành chính, cô ta không dùng sức, thậm chí còn lè lưỡi liếm nhẹ, vị sở trưởng tổng sở hành chính đã lập tức ngã ngửa ra sau.

Những bộ trưởng và các thư ký khác cũng đồng loạt ngồi thẳng lưng.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy đến đùi mỗi người, cho dù là nam hay nữ, đều có một người phụ nữ đang ngồi trên đó.

Thậm chí họ còn cảm nhận được có một hơi thở ấm áp và hàm răng nhẹ nhàng cắn lên cổ họng của mình.

Cảnh vệ xung quanh đột nhiên xả súng bắn vào nhau.

Còn cổ họng của họ lại bị hàm răng của một người phụ nữ liếm nhẹ, có thể há miệng cắn xuống bất cứ lúc nào.

Vì thế không một ai dám cử động, thậm chí không ai dám nói chuyện tất cả mọi người căng thẳng đến mức toát hết cả mồ hôi lạnh nhưng không dám nhúc nhích.

Cùng lúc đó, bàn tay đang đút vào túi quần của Lão K cũng được rút ra.

Không ngờ giữa năm ngón tay của anh ta lại là những cái đinh màu đen dài hơn ba tấc.

Không thể nhìn ra được động tác của anh ta hoa lệ thế nào, hai tay kẹp tám cái đinh, lập tức bay về phía hai bên vách tường, chỉ vài tiếng phạch phạch phạch, những cây đinh đã lập tức ghim lên vị trí đôi mắt của bốn khuôn mặt kỳ quái trên tường, những cây đinh ghim sâu vào tường khoảng ba xăng ti mét.

Rất nhanh, vị trí bị đinh ghim vào có máu đen chảy ra, có thể nhìn ra cái đinh cứ như còn liên tục đâm sâu vào trong.

Còn Lão K thì hơi nhăn mày, nhìn chằm chằm vào hình người trên tường, cảnh giác quan sát chúng.

Black Jack vô cùng tin tưởng vào năng lực của đội viên mình, lúc xung quanh liên tục xảy ra điều kỳ lạ, thậm chí anh ta còn chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt anh ta dần trở nên lạnh lùng, nhìn khuôn mặt dài của thư ký Thẩm đang bị anh ta bóp má nhấc lên giữa không trung.

“Đến sinh vật trong Vùng cấm cấp S mà các người còn chẳng đối phó được, thế mà dám ủ mưu với chúng tôi sao?”

“Mấy người có biết tôi nhìn thấy dáng vẻ không biết tự lượng sức mình của mấy người, trong lòng vui vẻ thế nào không?”

“Bởi vì thế thì chúng tôi có thể quang minh chính đại thu phục cả thành phố Hắc Chiểu mấy người...”

Tuy thư ký trưởng Thẩm bị anh ta bóp mặt xách lên không trung.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười kính cẩn khách sáo, vì bị bóp hai má nên nụ cười hơi biến dạng.

Cô ta nghe Black Jack nói đột nhiên tròng mắt động vài cái “sột soạt”, rồi giống như những động cơ máy móc nhanh chóng di chuyển, sau khi chuyển động hai cái, đôi mắt cô ta lập tức dừng trên mặt Black Jack, rồi cô ta từ từ giơ hai cánh tay lên.

Hai tay cô ta đặt lên cằm chính mình.

Nhìn thoáng qua thì giống như một người vì bị xách lên không trung làm phần cổ khó chịu nên dùng tay bám lấy theo bản năng.

Nhưng khi hai tay cô ta vừa chạm vào cằm, đột nhiên Black Jack cảm nhận được cảm giác ở ngón tay khác thường, giữa ngón tay của anh ta, làn da của vị thư ký kia đã xuất hiện một vết rách nhỏ xíu, giống như một món đồ sứ bị nứt, rồi dần vỡ nát.

Thậm chí đầu ngón tay anh ta có thể cảm nhận được vết rách đang dần lan rộng ra.

Ngay sau đó, nữ thư ký trưởng đột nhiên dùng sức nhào về một phía khác, một tiếng “rắc rắc rắc” giòn tan vang lên.

Cái đầu cô ta đột nhiên rớt khỏi cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận