Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1430: Giáo sư “bà Lục” đặc biệt (1)

Vù vù…

Rời khỏi chỗ Oa Oa, phi cơ trực thăng do Thanh Cảng phái đến đưa Lục Tân và mẹ đến bên ngoài thành phố.

Lục Tân kinh ngạc phát hiện, mới chỉ qua thời gian một đêm, bên ngoài thành phố Thanh Cảng, miếng đất hoang lúc trước anh đánh nhau với người cầm kiếm, lúc này đã dựng lên vô số những khung treo. Lớp cỏ trên cánh đồng hoang đã được san bằng, nổi lên ba tầng lưới sắt được vây quanh tòa án Ngọ Dạ, từng hàng xe quân đội ở phía xa giống hệt những con quái thú đang bò lổm ngổm, đậu xung quanh cánh đồng hoang.

Từng hàng từng hàng căn cứ được xây dựng lên một cách đơn sơ, nhưng cũng tỉ mỉ phân riêng khu sinh hoạt với khu làm việc riêng, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên được trang bị đầy đủ vũ trang đang tuần tra xung quanh, một người nghiên cứu viên mặc áo khoác màu trắng đang ở bên cạnh thảo luận điều gì đó, một người lại đang lấy cơm.

“Đúng là đến sớm không bằng đúng lúc mà, vừa kịp giờ cơm.”

Lục Tân nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm.

Dưới sự chỉ huy của nhân viên công tác, phi cơ trực thăng đáp trên một tầng thượng của một căn cứ đơn sơ. Có thể thấy, khu đất bằng phẳng mấy trăm ki-lô-mét xung quanh đều đã được san bằng, hình như bọn họ chuẩn bị xây dựng một bãi đỗ sân bay lớn hơn.

Đây cũng là Thanh Cảng chuẩn bị cho những đoàn đội chuẩn bị tới kia.

Đối với lần này Lục Tân rất hài lòng, bọn họ mở sân bay càng lớn, điều này chứng tỏ việc làm ăn của anh sẽ rất phát triển.

Không đúng, đây là nghiên cứu có lợi cho sự phát triển của loài người, không thể nói là làm ăn được…

Lục Tân đi với mẹ xuống phi cơ, sau đó dưới sự hướng dẫn của Hàn Băng, hai người đi về một căn cứ vừa được xây dựng tạm thời.

Hàn Băng cũng đưa một giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn cho Lục Tân, cũng nói cho anh biết, giấy chứng nhận này có toàn bộ quyền hạn cao cấp nhất của căn cứ.

Ngoại trừ không thể rút tiền ra được, tất cả những thứ khác thì đều có thể.

Lục Tân cảm thấy cực kì vui vẻ, đeo trước ngực, có cảm giác thân phận mình cũng tăng cao lên.

Giơ tấm giấy chứng nhận lên, thấy nội dung bên trên viết là:

Danh hiệu: Ông Lục

Quyền hạn: Cao cấp

Bộ phận tham gia: Phòng nghiên cứu lý luận

“Đây chính là sự khác nhau với có bằng đại học hay không có bằng đại học…”

Lục Tân suy nghĩ, trước kia anh ở trong bộ phận dọn dẹp, chỉ có chiến đấu và giết phạt.

Bây giờ ở nơi này lại được gọi là cao cấp…

“Tôi đã nói, những chuyện này cứ làm theo sơ đồ tôi đã vẽ cho mọi người.”

“Nếu như các người tin tưởng tôi, thì nghe theo đề nghị của tôi.”

“Nếu như không tin tôi, nói xem ngục giam ở chỗ nào, tôi tự đi vào ngồi luôn…”

Vừa mới đến trước của của một căn cứ to lớn, Lục Tân đã nghe được giọng nói của số tám ở bên trong.

Anh vén rèm lên đi vào, đã thấy một đám nghiên cứu viên và giáo sư Bạch đang bị số tám mặc áo khoác dài màu trắng giáo huấn ở bên trong, gương mặt xanh mét.

“Bí mật của tòa án Ngọ Dạ tôi cũng muốn biết, hơn nữa năng lực của bản thân tôi là người xét xử, có cảm giác mạnh hơn so với các người. Cho nên, đối với việc giải thích kết cấu và lực lượng của cung điện tinh thần ở chỗ này, kể cả người sinh viên đại học các người cũng không bằng tôi.”

Lục Tân vừa mới đi vào đã nghe được anh ta nói hai chữ “sinh viên”, chân mày cũng nhíu chặt lại.

Sinh viên thì sao?

“Đơn Binh đến rồi…”

Những nghiên cứu viên bị trách mắng cũng tức giận, nhưng cũng không thể nói được lời nào. Vừa nhìn thấy Lục Tân đi vào, trên mặt bọn họ lập tức xuất hiện tia vui mừng, vội vàng chào đón, ngay cả giáo sư Bạch ở bên trong cũng cầm lấy cái tẩu thuốc, cười với Lục Tân một cái.

Số tám vừa nghe vậy, vội vàng xoay người, nhìn thấy Lục Tân, gương mặt lập tức có chút mất tự nhiên.

Anh ta lạnh nhạt gật đầu, nói: “Nếu đã đồng ý với anh, những chỗ có thể giúp tôi tới giúp một tay.”

“Sau khi nơi này ổn định, tôi sẽ lên đường tìm những người đó.”

Nói đến chỗ này, anh ta hơi dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Có điều, điều này cũng không đồng nghĩa với việc tôi tha thứ cho anh.”

“Có đồng ý tha thứ hay không cũng không sao…”

Lục Tân gật đầu với anh ta một cái, nói tiếp: “Nhưng thực sự thì bằng đại học khó lấy lắm đó…”

Gương mặt số tám càng đỏ hơn, im lặng không lên tiếng, xoay người sang chỗ khác nói với mọi người: “Trả lời đi, bây giờ các người có nghe theo đề nghị của tôi hay không?”

Những nghiên cứu viên trong phòng cũng im lặng không lên tiếng.

Sau một hồi giằng co không có kết quả, một vị tiến sĩ ở bên cạnh không ngừng chảy mồ hôi, với bộ tóc giả trên đầu xuống làm thành cái quạt cho mình, nhỏ giọng giải thích với Lục Tân: “Người này là bạn của anh sao? Tối hôm qua tự động chạy đến tìm chúng tôi tự thú, chúng tôi cực kỳ mừng rỡ, dù sao hỗn loạn tòa án Ngọ Dạ đối với thế giới có thể biến mất trong một đêm như vậy.”

“Bây giờ anh ta là người đầu tiên có thể kết nối với lực lượng của những người xét xử ở khắp các nơi.”

“Nhưng quan trọng nhất là tính cách người này có phải hơi thiếu hụt không…”

Ông ta vừa nói vừa nhíu mày: “Rõ ràng anh ta được đưa về căn cứ với tư cách là người thẩm vấn, và là một thành viên dự bị của nhóm D, nhưng hình như anh ta nhất định không coi chúng ta là cùng một đội nhóm, còn mắc không ít tật xấu trong trụ sở nữa.”

“Vừa rồi anh ta giải thích với chúng tôi, nói những chính phủ áp giải anh ta không đủ cảnh giác, cho nên anh ta anh ta phải tự khởi động năng lực ức chế.”

“Lúc sau lại chiều nay nói bà bác trong phòng ăn lúc lấy cơm còn cố ý không lấy thịt cho anh ta.”

“Bây giờ thì tốt rồi, anh ta nói thẳng rằng kế hoạch nghiên cứu của chúng ta không đáng tin cậy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận